Linh Trù Làm Ruộng Ở Những Năm 60

Chương 8

Bây giờ thân phận của cô ở nông thôn là bé gái mồ côi, tiền bạc trong nhà không còn nhiều, chắc chắn sau này phải đi làm ruộng, không thì lâu dài sẽ có tin đồn không hay.

Song, bây giờ sức khỏe của cô yếu ớt, không có sức sống, làm ruộng chưa đến một giờ đã bị nhấc ngang về.

Mà cách duy nhất có thể thay đổi tình trạng này là nhanh chóng tu luyện, khi đạt đến tầng một luyện khí thì tình hình cơ thể sẽ chuyển biến tốt. Mặc dù bề ngoài vẫn có vẻ yếu ớt,tuy nhiên linh khí đầy đủ thì khi ra ngoài làm việc kiếm sống không thành vấn đề.

Bên này, Đường Thanh Thanh vì ra ngoài mà cố gắng tu luyện, Chu Lục Hàn ở bệnh viện quân khu vì muốn mau chóng xử lý vấn đề riêng mà cố gắng dưỡng thương.

Lần này anh làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nếu không phải phúc lớn mạng lớn tránh thoát một đòn trí mạng thì đã tiêu đời rồi.

Lý Mẫn Tư nhìn bạn nối khố vì muốn vết thương mau lành, trong khoảng thời gian này bác sĩ nói gì anh làm thế đó, ngay cả dáng vẻ cẩn thận khi đi tiểu đêm cũng khiến người ta nhìn mà cảm thấy khó chịu.

"Lão Chu, vợ sắp cưới của cậu phải tính sao đây, chắc chắn cô ấy đã nhận được thư rồi, nói không chừng dựa theo lời cậu nói mà tìm người khác. Dù sao cậu cũng biết đây, bây giờ rất nhiều cô gái nông thôn mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn rồi."

Lý Mẫn Tư hơi lo lắng, ba mẹ không còn, lại có một ngôi nhà to, cô gái thế này ở nông thôn rất được người ta yêu thích. Ngộ nhớ trong khoảng thời gian này có người thanh niên nào nói ngon nói ngọt thừa cơ chen vào, vậy chẳng phải lão Chu quá đáng thương à.

Chu Lục Hàn bị ánh mắt buồn nôn của Lý Mẫn Tư nhìn đã biết anh ta suy nghĩ chuyện gì, anh định không chú ý đến anh ta nhưng đối phương lại lải nhải không ngừng.

Chu Lục Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể nói suy nghĩ trong lòng: "Năm sáu năm trước tôi đã gặp mặt cô ấy rồi, sau đó thím Đường qua đời có gửi thư cho tôi, nhờ tôi sau này mỗi tháng gửi tiền cho cô ấy.

Đã nhiều năm như thế, bây giờ dáng vẻ cô ấy thế nào tôi không biết. Giữa hai chúng tôi nói là có tình cảm, không bằng nói tôi có trách nhiệm với cô ấy. Bây giờ tôi muốn vết thương nhanh lành một chút, sau đó đi xem một phen.

Nếu cô ấy có người mình thích, vậy tôi giúp cô ấy khảo sát một phen, sau này xem như anh em ở chung. Nếu cô ấy không có người thích vậy hôn ước của chúng tôi vẫn như cũ."

Cho nên để tôi yên tĩnh dưỡng thương đi, đừng nói nhảm liên tục bên tai tôi nữa...

Chu Lục Hàn thật sự không chịu được Lý Mẫn Tư càm ràm, may lúc công tác đối phương không như thế, không thì anh đã xin đổi bạn hợp tác từ sớm.

Lý Mẫn Tư nhìn thấy người vốn kiệm lời bị mình ép nói nhiều như thế, cuối cùng anh cũng yên lặng. Thật ra anh lo lắng cho Chu Lục Hàn, bây giờ biết anh ấy với cô bé kia không có tình cảm gì thì sự lo lắng cũng biến mất.

"Được rồi, vậy tôi ra ngoài đi dạo, cậu mau chóng dưỡng thương đi." Lý Mẫn Tư đi ra ngoài, dù sao anh bị thương ở tay chứ không phải chân, ở trong phòng bệnh mãi người muốn tê dại rồi.

Sau khi Lý Mẫn Tư đi ra ngoài, Chu Lục Hàn lại không tĩnh tâm được, xoay trái lăn phải không xong, anh nhắm mắt bắt đầu nhớ lại nhiệm vụ lần này.

Đường Thanh Thanh ở trong nhà tu luyện ba ngày liên tục, lại luyện hai viên linh khí, cuối cùng đã tích góp được chút linh khí.

Đừng xem thường linh khí không nhìn thấy được, đối với Đường Thanh Thanh mà nói vô cùng quan trọng. Trước đó đều là tu luyện đến đâu dùng tới đó, một khi có chuyện gì bận rộn thì không thể tu luyện được, thân thể dễ sụp đổ, cho nên cô không dám đi ra ngoài cửa.

Mấy hôm nay Hắc Oa đếm tìm cô rủ lên núi hái rau quả dại, chẳng lẽ Đường Thanh Thanh không muốn đi à?

Cô vô cùng muốn.

Đã thôn Giang Hạ đã hơn hai tháng nhưng cô hiểu rõ nơi này chỉ nhờ vào trí nhớ hạn chế của nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ là ai chứ, đó là trạch nữ, sống ở thôn Giang Hạ bốn năm, năm đầu tiên được mẹ Đường dẫn vào làng đi dạo. Đến khi sức khỏe mẹ Đường không ổn, cô chỉ ở nhà chăm sóc mẹ Đường. Ba năm sau đó mang tiếng giữ đạo hiếu mà co đầu rút cổ ở trong nhà, ngay cả đi ra sân cũng không đi được bao nhiêu lần.

Dựa vào ký ức của một người như vậy thì có lợi gì chứ.