Trên con phố đi bộ này, một năm không biết có bao nhiêu cửa hàng đến rồi đi, nhưng tiệm thịt kho xương này vẫn đứng vững suốt mấy chục năm, thực tế hơn nhiều so với mấy tiệm tự xưng là "cửa hàng lâu đời" khác.
Lúc này đang là giờ cơm, Nam Thời đến nơi may mắn giành được chiếc bàn cuối cùng, lại còn là bàn ở tầng hai, cạnh cửa sổ, hướng ra phố. Máy sưởi bật đủ ấm, cửa sổ mở toang, thỉnh thoảng lại thấy l*иg đèn đỏ bên ngoài lọt vào khung cửa, tiếng bước chân của người đi đường, tiếng rao hàng của người bán rong, không biết từ đâu bay đến mùi thơm của thịt xào ớt xanh, khắp nơi tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Ông lão ngồi xuống đối diện Nam Thời, ông ta là một lão quỷ có chút "bản lĩnh", nhân lúc giao thời giữa ngày và đêm, hiện thân một lát cũng không phải là chuyện khó. Ông ta cầm một miếng xương quạt lợn lên cắn, từ từ nhai, cuối cùng mới thở dài: "Giá như chết muộn một chút thì tốt biết mấy."
Nam Thời đang tao nhã gặm móng giò, nước sốt dính trên khóe môi, nghe vậy liền nhướng mày nhìn sang, cười nói: "Chuyện này thì tôi không hiểu, có điều xương quạt này không có hàm răng tốt thì khó mà gặm được."
"Nam tiên sinh nói đúng." Ông lão khẽ cười hai tiếng: "Nói mới nhớ, lão đây họ Trần, là người Cô Tô, lần này đến bái phỏng Nam tiên sinh, chính là có chuyện muốn nhờ."
Nam Thời lấy tờ giấy ăn lau miệng: "Trần lão cứ nói xem."
Thời buổi giờ đã khác, những linh hồn lưu lại nhân gian không phải toàn là lệ quỷ, có một số thậm chí còn chẳng có chấp niệm gì, chỉ đơn thuần là cảm thấy sống ở nhân gian quen hơn, làm visa đến nhân gian nghỉ ngơi, chờ đợi đầu thai - cậu tuy chưa từng đến địa phủ, nhưng nghe nói bây giờ khoa học kỹ thuật ở địa phủ đã vượt xa nhân gian khoảng ba trăm năm, từ khi Steve Jobs xuống đó, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Apple đã phát triển đến thế hệ thứ 100 rồi.
Đây chỉ là một ví dụ, huống chi không biết bao nhiêu nhân tài cấp quốc gia từ các triều đại đã xuống đó, họ tiếp tục nghiên cứu khoa học ở dưới đó, địa phủ phát triển đến mức nào thì cũng có thể tưởng tượng được.
Còn về chuyện "nghe nói" này, là nghe đám người hầu trong nhà nói.
Chứ sư huynh của cậu chẳng bao giờ "bà tám" mấy chuyện này với cậu cả.
Trần lão cũng không dài dòng, nói thẳng vào vấn đề: "Lão đây có một con dấu bị thất lạc trong chiến loạn, khoảng năm mươi năm rồi, lão vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng tìm mãi mà không thấy tung tích, còn mong tiên sinh tính giúp xem, rốt cuộc nó đã đi đâu rồi?"
Nam Thời hơi trầm ngâm, hỏi: "Là do ông làm ra sao?"
Cậu biết, những người đến nhờ cậu giúp đỡ chẳng có ai là muốn tính xem kẻ thù đang ở đâu, toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.