Nhật Ký Của Kẻ Nhát Gan Xem Bói Cho Ma [Huyền Học]

Chương 14

Người đàn ông nghe xong, khóe mắt khẽ động, bọng mắt càng trở nên đầy đặn hơn, ông ta liên tục nói mấy chữ “tốt”, cuối cùng không nhịn được cười ha hả: “Ông chủ nói hay lắm, nhưng tôi mong là có thêm một cô con gái nữa cơ, con gái tốt mà! Biết quan tâm! Chứ có thêm thằng cu tí nữa, thì tôi phải về hưu muộn thêm mấy năm nữa!”

“Cũng không hẳn, con trai lớn rồi không cần lo, chứ nếu tôi có con gái, sợ là đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn lo lắng con gái sau này không có bố rồi bị người ta bắt nạt.”

Người đàn ông suy nghĩ một lát, gật đầu lia lịa: “Cũng đúng! Con gái tôi còn chưa ra đời mà tôi đã nghĩ sau này nó đi lấy chồng thì tôi làm sao mà nỡ, nuôi mấy chục năm trời chớp mắt đã thành con nhà người ta… Nói thật với cậu, mấy đêm rồi tôi suýt nữa thì buồn đến mất ngủ! Thôi, vẫn là có thêm thằng cu nữa vậy! Sau này tôi khuất núi rồi, còn chăm sóc chị nó!”

Nam Thời nghe đến đây, biết chắc phi vụ này đã “chốt đơn” thành công, người đàn ông này nói chuyện thật thà, Nam Thời cũng không “hét giá” trên trời, đôi ngọc bội long phụng này là phỉ thúy băng chủng, báo giá bốn vạn tám, người đàn ông chê con số này không may mắn, trực tiếp trả năm vạn, thanh toán “ting ting” rồi vui vẻ cầm đồ ra về.

Nam Thời tiễn khách xong, đưa tay xoa bóp vai, có đơn hàng này, tháng này có thể thoải mái hơn một chút rồi.

Ánh mắt cậu rơi vào miếng ngọc cổ trong tủ trưng bày, vội vàng lấy ra nhét vào túi, tránh để người ta lại dòm ngó.

Nói đi cũng phải nói lại, miếng ngọc này cũng thần kỳ thật, vừa cất đi xong thì cả buổi chiều chẳng có khách khứa gì, người vào cửa hàng cũng toàn là mấy thanh niên nam nữ đến mua mấy món đồ trang sức linh tinh, đa phần còn chỉ xem chứ không mua, Nam Thời còn đang suy nghĩ không biết có phải do phong thủy gì không, hay là cậu lại đổi một miếng ngọc khác trưng bày lên nhỉ?

Nói là làm, Nam Thời đặt chiếc khóa bình an bằng ngọc Hòa Điền vừa nãy vào trong tủ trưng bày, tiện tay cầm cái chổi lông gà phủi bụi cho mấy món đồ cổ trên giá, cho chúng trông “bắt mắt” hơn một chút, đợi đến khi làm xong, đồng hồ cũng đã chỉ năm giờ, cậu giật mình, vội vàng chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa.

Năm giờ rồi, mặt trời và mặt trăng giao nhau, thanh trọc lẫn lộn, thời khắc hoàng hôn, không “chuồn” nhanh là muộn mất!

Nam Thời treo ổ khóa cửa lên, quay đầu định đi, kết quả lại chạm mặt một ông lão lưng còng mặc trang phục kiểu Đường.

Ánh hoàng hôn phủ lên người ông lão một lớp áo màu vàng đỏ, khiến Nam Thời có chút không nhìn rõ mặt ông ta.

Ông lão ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa, rồi lại nhìn Nam Thời, nói: “Có phải Nam tiên sinh đây không?… May mà lão già này hôm nay ra khỏi nhà sớm, Nam tiên sinh hôm nay đóng cửa hơi sớm đấy!”

Một cơn gió thổi tới, luồn vào cổ áo Nam Thời, rõ ràng mặt trời vẫn đang chiếu vào người cậu, nhưng lại khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Ông lão mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Thời: “Hay là… Nam tiên sinh không muốn làm ăn với lão già này?”