“Vậy sao…” Người đàn ông nhìn thấy Nam Thời liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, có lẽ không ngờ ông chủ của cửa hàng này lại trẻ như vậy, ông ta lại nói: “Tôi vừa nhìn đã thấy thích rồi, ông chủ thật sự không bán sao? Giá cả dễ thương lượng mà!”
Nam Thời bước tới, mỉm cười giải thích: “Đây là quà của trưởng bối tặng tôi, không tiện bán, mong anh thông cảm.”
… Miếng ngọc cổ này hóa ra lại được yêu thích đến vậy sao? Vừa mới trưng bày chưa đầy nửa tiếng đã có khách hàng đến hỏi mua rồi? Lát nữa vẫn nên cất đi thì hơn, đỡ phải rước phiền phức vào người.
“Thì ra là vậy.” Người đàn ông nghe xong cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Tôi có thể hỏi, nếu anh bán miếng ngọc này, thì giá khoảng bao nhiêu không?”
Ông ta cho rằng nếu ông chủ của một cửa hàng không bán đồ, thì thường là do tiền chưa đủ nhiều.
“Thật sự không bán, không phải vấn đề tiền bạc.” Nam Thời lắc đầu: “Dù có phá sản cũng không thể bán, tôi sợ trưởng bối nhà tôi nửa đêm về báo mộng đánh tôi thừa sống thiếu chết mất.”
Thật sự là sẽ nửa đêm về báo mộng đánh cậu thừa sống thiếu chết đấy! Có khi còn chẳng cần phải nhập mộng ấy chứ! Không phải nói đùa đâu!
Người đàn ông nghe xong cũng biết món đồ này thật sự không bán: “Vậy thì thôi, anh còn món nào tương tự không? Lấy ra tôi xem thử?”
Trong cửa hàng của Nam Thời thật sự có những miếng ngọc tương tự, là hàng thật, cậu đã nhờ người thẩm định rồi. Cậu xoay người mở tủ khóa, vừa tìm vừa hỏi: “Anh mua tặng ai? Bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Tặng con gái tôi, còn chưa ra đời cơ! Tháng sau mới sinh!” Người đàn ông nhắc đến đứa con sắp chào đời liền vui vẻ ra mặt: “Là một cô công chúa mũm mĩm! Bác sĩ còn nói chưa từng thấy đứa bé nào bụ bẫm như vậy!”
Nam Thời tìm thấy miếng ngọc, lấy ra, nghe vậy liền khựng lại, rồi lại lấy từ bên cạnh ra một đôi ngọc bội long phụng bằng phỉ thúy đặt lên quầy, hộp trang sức màu xanh thẫm vừa mở ra, mắt người đàn ông liền sáng lên, lập tức cầm lấy đôi ngọc bội long phụng: “Cái này đẹp này!”
Ông ta lại nhìn sang chiếc khóa bình an bằng ngọc Hòa Điền: “Cái này cũng đẹp… Hơi khó chọn.”
Nam Thời buột miệng nói: “Một cái không đủ đâu.”
Bọng mắt của người đàn ông này đầy đặn, có lực, theo sách tướng số thì đây là tướng mạo của người có đủ nếp đủ tẻ, nhưng Nam Thời không biết bát tự của đối phương, tướng mạo chỉ là phụ trợ, cậu cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Người đàn ông ngẩn ra: “Hả? Ý cậu là sao?”
Nam Thời suýt nữa thì tự tát vào miệng mình, nhưng vẫn cố nhịn, gượng gạo tìm cách chữa cháy: “… Anh xem, long phụng sum vầy, phụng đã đến, long cũng không còn xa, đúng không? Sang năm lại có thêm quý tử, đủ nếp đủ tẻ, chẳng phải tốt quá sao?”