Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 9

Trước mặt cô ấy cũng có một phần mà, nhìn chằm chằm bánh caramel của cô làm gì.

Cố Lạn Thanh cười mà không nói.

Nhớ lại đã lâu rồi hai người không ngồi đối diện nhau ăn một bữa cơm thật tốt, lần trước là trước khi Lâm Tri Ôn đi du học, cả nhà tiễn cô.

Lúc đó Lâm Tri Ôn thể hiện sự chán ghét cô rất rõ ràng, ánh mắt kinh tởm, lời nói lạnh lùng không khác gì những con dao bay về phía cô. Những người nhỏ tuổi trong nhà họ Lâm đều là người tinh ranh, lúc sắp xếp chỗ ngồi đã cố tình tách hai người ra.

Cố Lạn Thanh bèn ngồi cách một nửa bàn nhìn cô, nhìn cô ăn thịt cua do Trần Nghiêu Thanh bóc cho, cười nói vui vẻ với những người chị em họ.

Lúc đó Cố Lạn Thanh tuy vẫn mỉm cười như bây giờ, nhưng nụ cười đó không tự nhiên bằng bây giờ, nhìn là biết đang cố gượng cười.

Mẹ kế Lâm Sơ Tễ còn tưởng cô buồn vì bị coi là người ngoài trong nhà họ Lâm, đặc biệt dẫn cô lên phòng sách, nói với cô nếu không vui có thể lên đó đọc sách.

Nhưng không ai biết, cô buồn là vì mất đi Lâm Tri Ôn, càng không ai biết tại sao cô lại buồn vì mất đi Lâm Tri Ôn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Lạn Thanh.

"Xin lỗi Tri Ôn, chị phải nghe điện thoại một lát."

Lâm Tri Ôn gật đầu, nhìn thấy Cố Lạn Thanh đã quay người sang một bên, che miệng nói nhỏ: "Chúc tổng."

Nghe thấy cô ấy xưng hô với đối phương, Lâm Tri Ôn lại nhớ đến câu hỏi của phóng viên: "Mối quan hệ của chị với Chúc tổng là yêu đương hay người tình?"

Lâm Tri Ôn bản thân không có thói thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, nhưng giọng nữ ở đầu dây bên kia không giấu được sự phấn khích, vang lên rõ ràng—

"Thanh Thanh, em đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi chị thôi, mau về đi nha~"

Nụ cười trên mặt Cố Lạn Thanh không những không giảm mà còn tăng lên: “Được, gặp nhau sau nhé."

Nhìn thấy sắc mặt người đối diện càng lúc càng lạnh lùng, Cố Lạn Thanh nhỏ giọng nói: "Tri Ôn, chị phải đi trước đây."

Vội vàng như vậy sao? Ngay cả trong lúc làm việc ở nước ngoài cũng phải đi hẹn hò?

Lâm Tri Ôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn cô ấy.

Lâm Tri Ôn cúi đầu cắt miếng bít tết hơi ửng đỏ, càng cắt càng thấy bực bội.

Người đã đi rồi, nhưng mùi hương vẫn cứ không ngừng len lỏi vào chóp mũi.

Cố Lạn Thanh sao cứ như âm hồn bất tán vậy?

Lâm Tri Ôn đã chẳng còn chút khẩu vị nào, lúc thanh toán mới biết người phụ nữ dùng bữa cùng mình đã trả tiền rồi.

Được thôi, muốn trả thì trả.

Lúc đứng dậy, Lâm Tri Ôn mới phát hiện nguồn gốc hương thơm không phải từ cô ấy, mà là từ bó hoa bị cô ấy nhét vào tay.

Không cần nữa.

Lâm Tri Ôn cầm túi xách, khăn quàng cổ và túi giấy định rời đi, nhưng bị nhân viên phục vụ gọi lại: “Thưa cô, cô quên hoa rồi ạ.”

Lúc này Lâm Tri Ôn mới nhận ra mình đang tức giận, nhưng lại không biết cơn giận này từ đâu mà đến.

Cố Lạn Thanh chỉ là một người không liên quan đến cô, cô ấy hẹn hò với ai, có tin đồn tình ái với ai thì liên quan gì đến cô?

Bó hoa tulip trên tay nhân viên phục vụ dưới ánh đèn mờ ảo mang một vẻ đẹp dịu dàng khác lạ.

Hoa có làm gì sai đâu.

Lâm Tri Ôn lặng lẽ nhìn, cơn bực dọc không hiểu sao giảm bớt, cô thuận tay nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Về đến nhà, Lâm Tri Ôn bật đèn, nhìn tấm poster dán dở dang trên tường cạnh lò sưởi, cô bỗng dưng muốn xé nó xuống.