Nhưng giải thích chủ động lại có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Lâm Tri Ôn hơi mất tự nhiên nhìn về phía phát ra giọng nói, là Đường Nhược Ngu—một trong số ít những người bạn của cô ở Gia Uy Đặc.
"Sao cậu lại đến đây?"
Đường Nhược Ngu không quan tâm đến câu hỏi của Lâm Tri Ôn, mà quan tâm hơn đến người đang ăn cùng cô.
Nhìn thấy mặt người đối diện, Đường Nhược Ngu giật mình: “C..."
"Không thể nào, Cố ảnh hậu!?"
Cố Lạn Thanh nhìn thấy người đến vẫn giữ nụ cười lịch sự, gật đầu với cô ấy, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
"Hai người cứ ăn đi, tôi qua chỗ bạn tôi đây." Đường Nhược Ngu vứt lại một câu rồi chuồn mất.
Lâm Tri Ôn thấy cô ấy kỳ quặc, người bình thường nhìn thấy minh tinh phải xin chữ ký chứ? Sao cô ấy lại như gặp ma vậy, quay đầu bỏ chạy.
Còn chưa kịp hiểu ra, đã nghe thấy Cố Lạn Thanh lên tiếng: "Tri Ôn, em giúp chị gọi vài món em thích nhé."
Lần này Lâm Tri Ôn không thể không giải thích: "Lâu rồi không ăn ở đây, tôi muốn ăn thôi."
Vậy tại sao bạn hẹn mà em không đến? Cố Lạn Thanh thầm hỏi trong lòng, nhưng không định vạch trần cô: "Được, em cứ gọi đi, chị gọi giống em."
Rõ ràng Cố Lạn Thanh không tin lời giải thích của cô.
Lâm Tri Ôn không muốn để ý đến cô ấy, tự mình gọi vài món, bản thân không định quan tâm đến cô ấy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thêm một câu: "Cho cô ấy một phần giống tôi."
Nhân viên phục vụ nhận được lệnh, đi đặt món.
Chỉ còn lại hai người, không khí lại chìm vào im lặng.
Cố Lạn Thanh mở lời: "Em sang năm tốt nghiệp đúng không?"
Vừa hỏi xong, lại thấy ngượng ngùng, cảm giác mình giống hệt bà thím buôn chuyện đầu làng.
"Ừ." Lâm Tri Ôn cũng không bực mình, lạt nhạt đáp.
"Thật sự không định về nước nữa sao?"
"Có thể."
Sự thất vọng và buồn bã trong mắt Cố Lạn Thanh rõ mồn một, cô siết chặt tay dưới gầm bàn, nhỏ giọng hỏi: "Là vì... ghét chị sao?" Các đốt ngón tay cứng lại vì siết quá chặt.
Hình ảnh Lâm Tri Ôn gọi cô là "chị Sinh Sinh" vẫn còn in đậm trong tâm trí, nhưng không biết từ bao giờ, ánh mắt cô nhìn cô chỉ còn lại sự chán ghét và lạnh lùng.
Cố Lạn Thanh nghĩ mình phải tệ hại đến mức nào mới bị người mình thích ghét bỏ như vậy?
Nghe thấy Cố Lạn Thanh hỏi thẳng ra như vậy, Lâm Tri Ôn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cô ấy rõ ràng hiện lên hai chữ "tổn thương".
Lâm Tri Ôn nuốt câu "chị không có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy" xuống, thay bằng một câu khác: "Gia Thành có những công ty hàng đầu trong ngành, tôi ở lại không liên quan đến bất kỳ ai." Giọng điệu rất lạnh lùng.
Thế giới của người trưởng thành, không nên thể hiện rõ ràng sự ghét hay thích trước mặt người khác, không để lại dư địa.
Đây là điều mẹ dạy cô, nhưng Lâm Tri Ôn luôn rạch ròi trong việc yêu ghét, vậy mà trước mặt Cố Lạn Thanh, người mà cô ghét, lần đầu tiên nghe lời mẹ.
Lâm Tri Ôn càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Nhân viên phục vụ mang món ăn lên.
Cố Lạn Thanh không nhận được câu trả lời mong muốn, nhưng may mắn là, Lâm Tri Ôn cũng không đưa ra câu trả lời khiến cô đau lòng.
Cố Lạn Thanh đúng lúc im lặng.
Lâm Tri Ôn múc một thìa bánh caramel, hình như vẫn là vị đó, nhưng lại cảm thấy có gì đó khác, không nói rõ được.
Cố Lạn Thanh chưa ăn, nhìn cô thưởng thức bánh caramel, tự nhủ: "Chắc chắn ngọt lắm."
Lâm Tri Ôn tưởng cô ấy đang nói về bánh caramel, liếc cô ấy một cái, nhưng không trả lời.