Tôi Ghét Cô Ấy, Tôi Giả Vờ Thôi

Chương 10

Hít sâu một hơi, Lâm Tri Ôn tiện tay ném bó hoa ở lối vào rồi cầm túi giấy lên lầu.

Không bật đèn lớn, Lâm Tri Ôn mò mẫm bật đèn bàn học trong phòng ngủ.

Điện thoại trong túi rung lên, Lâm Tri Ôn lấy ra, thấy một email: 【Chào Lâm tiểu thư, CV của cô đã qua vòng xét duyệt, vui lòng điền vào bảng câu hỏi để xác nhận thời gian phỏng vấn online.】

Người gửi là Viện nghiên cứu AI Hoa Hưng - nơi khởi nguồn công nghệ AI hàng đầu trong nước, tập trung rất nhiều nhân tài.

Lâm Tri Ôn nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, cuối cùng vẫn tắt máy.

Giơ tay tắt cả đèn bàn.

Cố Lạn Thanh đến tìm cô, chỉ là tiện đường ghé qua thôi.

Bó hoa tặng cô chắc cũng là tiện tay cầm theo?

Lâm Tri Ôn tự giễu cười, không biết lúc trước mình đang mong đợi điều gì.

Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một trò hề.

Không biết đã ngồi trong bóng tối bao lâu, ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa voan.

Lâm Tri Ôn bỗng cảm thấy mình giống như một khúc gỗ trôi nổi trên mặt biển xanh thẳm trong đêm, không biết sẽ trôi về đâu.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, trên màn hình là dãy số mà cô tìm mọi cách cũng không thể quên.

Cô không nghe máy.

Chuông reo rất lâu, rồi lại gọi đến.

Lặp đi lặp lại, cuối cùng Lâm Tri Ôn cũng thấy mất kiên nhẫn, giơ tay nghe máy.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp: “Xin chào, xin hỏi có phải Lâm Tri Ôn không ạ?”

Không phải giọng Cố Lạn Thanh, giọng này nghe giống A Niệm - trợ lý của cô ấy.

Thêm vào đó là giọng điệu hốt hoảng, Lâm Tri Ôn không hiểu sao lông mày giật giật: “Là tôi.”

“Chị Cố say rồi, cứ liên tục gọi ‘yunyun’, nhất định phải ‘yunyun’ đến đón, nếu không thì không chịu đi.”

“yunyun” nào?

“Cô chắc chắn cô ấy gọi tôi?”

A Niệm nhớ đến tấm ảnh nhỏ, quả quyết: “Tôi chắc chắn, trong danh bạ của chị ấy chỉ có tên cô là có chữ ‘yun’.”

Say rồi mà còn diễn?

Chúc tổng không có ở đó sao? Gọi điện cho Lâm Tri Ôn làm gì?

Lâm Tri Ôn càng thêm bực bội, nói đại một câu: “Ồ, các cô cứ khiêng cô ấy đi, kéo cô ấy đi, có cả vạn cách để đưa cô ấy về, tôi đến cũng chẳng giúp được gì.”

A Niệm ở đầu dây bên kia vẫn cố gắng thuyết phục: “Ở đây chỉ có một mình tôi, chị ấy không chịu đi, tôi không bế nổi chị ấy. Làm ơn, Lâm tiểu thư, giúp một tay nhé.”

“Chúc tổng đâu?”

“Chúc tổng bắt máy bay về nước rồi ạ.”

Chúc tổng này không phải gọi Cố Lạn Thanh đến hẹn hò sao? Giờ lại bỏ mặc người ta rồi đi?

Cố Lạn Thanh, cô cũng có lúc chật vật thế này.

Lâm Tri Ôn cười khẩy một tiếng.

“Ôn Ôn, em về được không?” Giọng nói mơ hồ của Cố Lạn Thanh vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu van nài, vỡ vụn đến cùng cực.

Nụ cười của Lâm Tri Ôn cứng đờ, chóp mũi nhói lên.

Lạnh lùng nói: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Cô muốn xem thử Cố Lạn Thanh bây giờ ra cái dạng gì.



Lâm Tri Ôn đến nơi, nhìn vẻ ngoài tòa nhà này cũng không giống chỗ hẹn hò, ngược lại có vẻ giống một câu lạc bộ thương mại cao cấp.

Báo số phòng với nhân viên phục vụ, vừa mở cửa đã thấy Cố Lạn Thanh đang dựa vào ghế sofa, trước mặt bày la liệt ly rượu và chai rượu rỗng.

Cố Lạn Thanh còn thay một bộ lễ phục, đủ thấy cô ấy coi trọng đối phương. Mái tóc đen tùy ý xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng hé mở, mở mắt nhìn chằm chằm người vừa xông vào: “Ôn Ôn, là em đến sao?”