Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng

Chương 28

Hắn sở hữu cả bốn loại khí, vốn có rất nhiều mây tía may mắn quấn quanh người hắn nhưng tất cả lại bị áp chế, nếu hắn không giải quyết, chắc chắn không sống quá hai năm.

Cơ thể Nguyên Nguyên nhanh chóng lùi lại phía sau khi thấy hắn đến gần, dính phải loại khí trên người hắn rất dễ gặp phiền phức, có là nàng cũng không thể dễ dàng giải quyết, thật sự xui xẻo.

Thiếu niên khom lưng dừng một chút, không thể nghi ngờ gì nữa, trong mắt Nguyên Nguyên đầy vẻ chán ghét khiến hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, hắn không vui vứt một khối bạc vụn cho Nguyên Nguyên rồi xoay người rời đi.

Nguyên Nguyên sững sờ nhìn một lượng bạc trước mặt mình.

Là kẻ có tiền.

Nhưng… Nàng không phải ăn mày, không phải đến đây xin tiền.

“Khoan đã!” Nguyên Nguyên vội vàng cầm bạc vụn đứng dậy gọi hắn lại. Coi nàng như kẻ ăn xin thật sự quá coi thường nàng rồi.

Thiếu niên dừng bước nhìn nàng.

“Ta không phải ăn mày, cũng không ở đây xin tiền.” Nàng giải thích cho chính mình.

“À?” Đuôi lông mày thiếu niên nhếch lên, hắn liếc nhìn người hầu ở phía sau, ra lệnh: “Lấy lại bạc.”

Hắn thấy cô bé này ngồi một mình ở đây rất đáng thương nên muốn cho nàng chút bạc, không ngờ bản thân lại bị người ta ghét, giống như những người trong kinh ghét hắn.

Nhưng như vậy thì sao nào, hắn hơi siết chặt tay, dù bị coi như sao chổi thì khó khăn thế nào cũng không thể cản trở hắn.

“Vâng.” Người hầu nghe lệnh lập tức đi về phía Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên nắm chặt bạc rụt tay lại, tuy nàng sắp có một khoản tiền lớn, một lượng bạc này không là gì nhưng bây giờ điều kiện gia đình khó khăn, dù một đồng cũng phải cất giữ cẩn thận.

Bạc đã tới tay nàng làm sao có thể trả lại, không thể nào trả bạc, nhưng nàng có thể dùng thứ khác để đổi.

“Ta không thể trả bạc nhưng có thứ này cho ngài, ngươi hãy mang theo bên người, đảm bảo có thể giúp ngài mơ đẹp.” Nguyên Nguyên giả vờ móc một lá bùa màu vàng từ trong ngực ra, thực chất là trực tiếp lấy từ không gian.

Nhiều loại khí phức tạp quấn quanh người hắn như vậy, nhất định buổi tối đi ngủ thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu.

Nguyên Nguyên lướt qua người hầu trực tiếp đưa lá bùa màu vàng cho thiếu niên, trên cổ tay nàng vẫn mang theo linh bảo của mình, thiếu niên nhìn chằm chằm sợi dây màu đỏ buộc mấy đồng tiền kia.

Hắn nhận lấy lá bùa nhưng không thèm đếm xỉa, chỉ cho rằng nàng đang bày trò gạt người.

Còn một lượng bạc kia thì hắn cũng không cần đòi lại cho bằng được.

“Nếu dùng tốt có thể tới tìm ta mua thêm!” Nguyên Nguyên bỏ bạc vào túi vải nhỏ của mình. Có lẽ đây là số tiền đầu tiên nàng dùng bùa kiếm được từ khi đến nơi này.

Nguyên Nguyên có linh cảm rằng sau này nàng sẽ kiếm được rất nhiều bạc từ khách hàng lớn này.

Sau khi thiếu niên đi vào tửu lầu, Nguyên Nguyên nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, hoàn toàn không biết Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt ở phía xa đã bắt đầu cảnh giác.

“Nam tử vừa rồi là ai, trông cũng ra dáng nhưng dám tán tỉnh Lục muội muội!” Nguyên Đồng Nguyệt phẫn nộ ôm cây, ngón tay bấu chặt vỏ cây.

Nguyên Đồng Niên đè bàn tay gây rối của hắn, trong lòng cũng hơi khó chịu nhưng hắn không thể nói lung tung: “Hình như không phải hắn tán tỉnh, lát nữa chúng ta sẽ hỏi Nhị ca xem biết hắn là ai không. Hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, chắc không sao đâu.”

Tuy bọn họ chưa từng thấy cảnh công tử nhà giàu bắt ép dân nữ, nhưng từng nghe kể rất nhiều chuyện như vậy. Lục muội muội không thể trở thành dân nữ bị bắt ép.

“Nhưng trực giác của đệ lại cho biết nam tử kia nhất định có gì đó với Lục muội muội, nếu không tại sao hắn cố tình dừng lại.” Nguyên Đồng Nguyệt vẫn không thể bỏ qua.

“Được rồi, đừng suy nghĩ vớ vẩn, đợi lát nữa giả cũng bị đệ nói thành thật.” Nguyên Đồng Niên ngắt lời Nguyên Đồng Nguyệt và tự an ủi chính mình, chắc chắn không giống như lời nói của Nguyên Đồng Nguyệt.

Hai người suy nghĩ lung tung cãi cọ một lúc đột nhiên bị hấp dẫn bởi bóng người chật vật đang từ xa chạy tới.

Tóc tai hắn rối bời, quần áo chưa mặc chỉnh tề, tuy nhìn có chút chật vật nhưng công tử này đúng là công tử ca vừa rồi khinh thường Nguyên Nguyên sau đó xoay người rời đi.

“Tới rồi, nhanh hơn ta dự đoán.” Nguyên Nguyên đứng dậy khỏi bậc thang, phủi váy áo không hề dính tro bụi của mình.

Công tử này mệt thở hồng hộc, bây giờ y vẫn mờ mịt, thậm chí không biết tại sao mình phải quay lại tìm Nguyên Nguyên.