Theo như lời nói của Nguyên Nguyên,y vừa về tới nhà đã bị tai họa giáng đầu, bị phụ thân của mình đánh một trận tơi bời. Sau đó y chạy thật nhanh ra ngoài, lúc tỉnh táo lại đã thấy mình đứng trước mặt Nguyên Nguyên.
Thoáng chốc, cơn giận vì bị phụ thân đánh dâng trào, y căm tức nhìn Nguyên Nguyên, suýt nữa đã kéo cổ áo nàng.
“Chính… Chính ngươi đã nguyền rủa ta.” Y vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Vương công tử, khoan hãy nôn nóng. Đây không phải nguyền rủa mà do bản thân ngài mang loại khí này, gặp nạn là điều tất nhiên.” Nguyên Nguyên vẫn bình tĩnh, nàng nở nụ cười chân thành vô hại.
Vương công tử sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao ngươi biết tên của ta?”
Vì phụ thân nên bình thường yrất khó ra ngoài, dù có ra ngoài cũng không dùng tên thật, những người từng gặp y cũng không biết tên thật của y.
Nguyên Nguyên lắc đầu sửa lại cho đúng: “Ta không biết tên của ngài, chỉ đoán ra ngài là công tử nhà họ Vương.”
“Đoán? Có ý gì.” Lần này Vương công tử mới nghiêm túc nói chuyện với Nguyên Nguyên.
Đứa bé này thật sự khác biệt.
“Vương công tử mặc quần áo sang trọng, tuy ngài cố ý che giấu bản thân nhưng cách ăn mặc nói năng lại không thể nào che giấu. Vừa rồi ta đã hỏi thăm, người có trình độvà gia cảnh như thế trên trấn chúng ta chỉ có bốn gia đình, bốn nhà này cách xa nhau và chia địa bàn riêng. Ta suy đoán thông qua thời gian Vương công tử đi tới đi lui, chỉ có Vương gia kinh doanh xưởng vải cách đây hai con phố.” Nguyên Nguyên giải thích đơn giản, việc này cũng nhờ một số tin đồn mọi người thảo luận trên xe Mã gia gia khi đưa nàng tới đây.
Hơn nữa nàng hỏi tiểu nhị của tửu lầu vài câu đã đoán ra.
“Không ngờ nha đầu nhà ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.” Vương công tử đã thay đổi cách nhìn về nàng: “Ngươi đoán đúng rồi, tại hạ Vương Khải Hàng, đúng là người Vương gia. Tiểu nha đầu, vừa rồi làm sao ngươi biết ta sẽ gặp nạn.”
Hắn bị phụ thân tẩn cho một trận, vậy không phải là gặp nạn sao!
“Chuyện này không thể nói.” Nguyên Nguyên lắc đầu, theo quy tắc của tổ sư gia thì không thể tiết lộ chỗ kỳ diệu trong này, dù có nói ra thì Vương Khải Hàng cũng không hiểu: “Ta biết cách hóa giải khó khăn của ngài, ngài chỉ cần nói có bằng lòng tin tưởng ta hay không thôi.”
Vương Khải Hàng rất hứng thú: “Nói nghe một chút xem.”
“Bỏ tiền tiêu trừ tai họa.” Nguyên Nguyên đưa hà thủ ô được bọc vải kín mít cho Vương Khải Hàng.
Trên tay Vương Khải Hàng trì xuống, vững vàng nhận lấy túi vải.
Trên đó có mùi bùn đất, thứ tầm thường như vậy có chút không phù hợp với thân phận của y, nhưng y không suy nghĩ được nhiều như vậy, đành ôm thứ đó vào lòng, ý là y phải mua thứ này, một chút bạc thôi mà, y không thiếu.
“Bao nhiêu bạc?”
“Năm trăm lượng.” Nguyên Nguyên mặt không đỏ tim không đập bình tĩnh nói ra một mức giá vượt xa dự đoán.
Vương Khải Hàng hét lên: “Năm trăm lượng ư?”
Tuy năm trăm lượng chỉ là một con số nhỏ đối với y, nhưng bảo hắn bỏ ra năm trăm lượng mua một thứ không biết nó là cái gì thì có chút miễn cưỡng.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Vương Khải Hàng đưa tay ra định mở lớp vải, muốn xem thử đây là gì vì thật sự nó khá nặng.
“Vương công tử cứ yên tâm tin tưởng ta, ngươi mua thứ này với giá năm trăm lượng tuyệt đối không lỗ.” Nguyên Nguyên thề thốt.
Vương Khải Hàng nhìn dáng vẻ kiên định của Nguyên Nguyên, ma xui quỷ thế nào lại dừng tay, lựa chọn tin tưởng nàng. Y sảng khoái lấy năm trăm lượng ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho Nguyên Nguyên.
Thấy hắn rộng lượng như vậy tâm trạng Nguyên Nguyên rất tốt, nàng nhận ngân phiếu rồi nói thêm một câu với hắn.
“Gần đây vận khí của Vương công tử không tệ lắm, sau khi việc lần này được giải quyết, ngài muốn làm gì cũng không bị bó tay bó chân nữa.”
Lúc này Vương Khải Hàng vẫn chưa hiểu, hắn ôm món đồ đã mua nhưng không biết là gì có giá năm trăm lượng bạc về nhà. Vừa bước vào cửa đã bị phụ thân hùng hổ xông tới, cởi một chiếc giày ném về phía mình.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chợt lách người và tránh thoát, phải biết rằng từ trước đến nay phụ thân hắn ném giày không trượt phát nào, nên với tình huống hiện tại khiến y và phụ thân đều sững sờ.
Vương phụ phản ứng lại đầu tiên, ông giơ ngón tay lên chỉ vào Vương Khải Hàng: “Tiểu tử thối nhà ngươi được lắm, bây giờ dám tránh rồi đúng không, xem ta có đánh chết ngươi không?”