Nguyên Nguyên không bỏ cuộc, chậm rãi mở miệng nói: “Công tử, nếu ngài về nhà vào lúc này nhất định sẽ bị tai họa ập đầu, nhẹ thì đau một hai ngày, nặng thì mười ngày nửa tháng.”
Sắc mặt công tử kia tối sầm, cho dù bày trò lừa gạt thì người khác cũng lựa lời nói dễ nghe, chưa từng thấy ai vừa bước đến lại nói y sắp gặp tai họa.
“Tiểu nha đầu lại học lừa gạt người khác, ta sẽ báo quan bắt ngươi!” Công tử buông lời hung ác, y chỉ muốn dọa Nguyên Nguyên, không phải thật sự muốn đưa nàng lên quan.
Nguyên Nguyên nghe hắn uy hϊếp cũng không giận: “Nếu công tử không tin về nhà sẽ biết ngay, ta ở đây chờ ngài.”
Vịông tử hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Nguyên Nguyên tiếp tục ngồi ở cửa tửu lầu, tiểu nhị tửu lầu cảm thấy nàng ngồi trước cửa làm cản trở việc buôn bán định đuổi nàng đi, nhưng nhìn thấy bé gái đáng yêu như vậy khiến hắn có chút không đành lòng. Thôi vậy, chỉ cần nàng không gây rối là được.
Chỉ một lúc sau, Nguyên Nguyên đã trò chuyện được vài câu với tiểu nhị của tửu lầu.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt vẫn theo dõi từ xa, hai người nấp sau một quán nhỏ, chủ quán thấy hai thiếu niên nằm bò bên cạnh mình thật sự không nói nên lời.
“Hai tiểu tử thối, rốt cuộc các ngươi có mua đồ không, không mua thì cút.” Chủ quán trừng mắt nhìn hai người, cảm thấy bọn họ làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông ta.
Nguyên Đồng Niên ngẩng đầu nhìn chủ quán, vội dẫn Nguyên Đồng Nguyệt trốn ra phía sau một gốc cây bên cạnh, vậy sẽ không làm phiền người khác rồi.
Bọn họ cho rằng Nguyên Nguyên chỉ đang chào hàng với quý công tử kia, bán cho nhà có tiền thật sự là ý kiến hay.
Nguyên Đồng Nguyệt thấy Nguyên Nguyên bị từ chối thì muốn bước đến an ủi nàng đừng buồn, nhưng bị Nguyên Đồng Niên giữ lại.
“Khoan đã, đệ xem Lục muội muội không hoảng loạn chút nào, nói không chừng muội ấy có ý tưởng khác. Chúng ta tự tiện đến đó không phải quấy rầy muội ấy sao, phải tin tưởng Lục muội muội.”
Nguyên Đồng Nguyệt chép miệng, thành thật chờ đợi.
Nguyên Nguyên quay đầu nhìn lướt qua Nguyên Đồng Niên, Nguyên Đồng Nguyệt trốn sau gốc cây, mím môi nén cười. Một nửa người hai người đã lộ ra ngoài, muốn trốn cũng trốn không được, hoàn toàn không có dáng vẻ lén lút đi theo.
Nhưng có ca ca như vậy đi theo bảo vệ khiến trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nguyên Nguyên yên lặng ngồi bên cạnh bậc thang tửu lầu đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường, còn có người tốt bụng hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, có phải lạc người nhà không, nhưng nàng luôn lắc đầu.
Thoạt nhìn tửu lầu này là nơi chỉ có người giàu mới đến, Nguyên Nguyên đã nhìn thấy rất nhiều tiểu thư và công tử nhà giàu đi vào, nhưng hầu hết những thiếu gia tiểu thư nhà có tiền kia lại không thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
Đương nhiên cũng có một trường hợp ngoại lệ.
Chẳng hạn như người mới bước xuống ngựa ở ngay trước mắt này.
Đó là một con ngựa màu đỏ thẫm rất xinh đẹp, mỗi bước đi như dẫm lên tuyết, trên thân khoác lớp lông bờm màu đen, mỗi lớp được chải chuốt rất đẹp. Trên cổ nó có đeo một vòng chuông bằng bạc, mỗi khi bước đi đều kêu vang rất dễ nghe.
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngồi trên ngựa, cũng cao bằng Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ của Nguyên gia, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa đông. Đôi mắt hẹp dài của hắn như làn nước xuân chảy róc rách, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười nhẹ, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, toàn thân giống như bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, để lộ ra mũi kiếm sắc bén.
Hắn mặc áo bào sang trọng làm bằng gấm, đầu đội ngọc quan chân mang giày da, vẻ ngoài rất xuất sắc.
Hắn giao ngựa cho tùy tùng, một mình bước về phá tửu lầu. Khi hắn vừa bước lên bậc thang thì nhìn thấy Nguyên Nguyên ngồi ở một bên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Hắn nghĩ có lẽ nha đầu này đói bụng nhưng không có bạc nên mới ngồi ở cửa tửu lầu, hắn quay đầu đi đến chỗ Nguyên Nguyên. Ánh mắt của hắn và Nguyên Nguyên đối diện nhau.
Bên ngoài mỗi người đều có một loại khí vận không thể nhìn thấy, tóm lại có thể chia thành bốn loại.
Một là oán khí quấn thân, hai là hắc khí khiến người ta liên tục gặp xui xẻo, ba là tử khí của người sắp chết, bốn là mây tía quanh người may mắn.
Hôm nay nàng nhìn thấy rất nhiều người, nhưng không có người nào phức tạp như người này.