Thiên Linh Cái (Ngoại Truyện)

Chương 7

Dông và Tố không giống nhau, Tố may mắn hơn khi không phải chứng kiến những điều ghê rợn ấy, và Tố không phải ma quỷ.

Mỗi ngày, mỗi ngày Tố luôn muốn trốn khỏi đây, nó luôn muốn được sống một cuộc sống bình thường. Nhưng làm cách nào?

Dông thấy Tố suy nghĩ miên man, anh cười: “Mày đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây… Muốn đi khỏi chỗ này, trừ khi mày để tao chôn mày…”

Cơn gió lùa qua khiến lưng Tố lạnh ngắt, tay chân cũng cứng đờ không nhúc nhích nổi. Mất một lúc lâu nó mới hoàn hồn lê chân đi phía sau Dông… Thật sự không thể thoát khỏi đây sao?

Mấy ngày sau đó, nó không dám xuống chân núi tìm Nhất nữa. Nó nhớ Nhất, nó muốn học chữ và nó cũng muốn ăn sim rừng… Nhưng nó không dám. Nó như con cá nằm trên thớt, sống chết ở trong tay kẻ cầm dao, mà kẻ cầm dao cứ nhìn chằm chằm vào nó, chỉ đợi nó động đậy liền cho nó một dao ngang cổ. Vậy nên, nó thật sự không dám…

Còn Nhất, mỗi ngày vẫn lên núi hái thuốc rồi ngây ngốc ngồi chờ dưới gốc cây bồ đề. Cây bồ đề rụng chẳng còn bao nhiêu lá, vài nhánh lác đác mần non mới nhú ra, nhưng hắn vẫn chẳng thấy Tố đến.

Gần đây, dưới chợ truyền tai nhau mấy chuyện lạ đời. Có thằng cha đốn củi lên núi không biết nhìn thấy gì mà bệnh nặng mấy ngày, Nhất bốc cho vài thang thuốc uống mà chẳng khỏi. Nửa đêm hàng xóm nghe mấy tiếng thét lạ lùng phát ra từ nhà hắn, nhưng người ta sợ không ai dám qua xem. Mà kì lạ, heo chó trong làng chẳng buồn ồn ào nữa, nửa đêm cũng im phăng phắc. Tiếng thét dần lạ lùng hơn, như có ai đang cắt cổ họng hắn… Cuối cùng người ta cũng được một giấc ngon, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng thét nào nữa. Đêm đó mưa giông tầm tã, cây cối trong vườn cũng đổ rạp gần hết, nhà nào cũng đóng cửa ngủ say. Rồi sáng hôm sau cuộc sống vẫn trở lại như thường, có người đàn ông ra vườn vác gốc chuối bị ngã vào nhà băm cho vịt ăn, mà bên cạnh gốc chuối nhà ông, thằng cha đốn củi nằm vẹo cổ bên đó, người hắn tựa như không có xương sống, mắt hắn vẫn còn mở to dọa không biết bao nhiêu người trông thấy…

Lần đó, Nhất có đến xem, hắn đứng lẫn trong đám người nhìn xác thằng cha đốn củi được mang đi, không nói lấy nữa lời.



Mỗi ngày của Tố nếu không gánh nước chẻ củi, thì ngồi ngây ngốc trong nhà bếp, thỉnh thoảng nó muốn ăn sim rừng thì lặng lẽ ra sau núi, bẻ đại mấy nhánh bỏ vào miệng cho đỡ buồn. Trái sim rừng từng ngọt ngào với nó mà bây giờ nó thấy sao ăn chẳng còn ngon nữa. Y như lần đâu tiên nó ăn cả vỏ vậy, chỉ có đắng và chát…

Dông gọi nó xuống chợ mua thêm ít vôi sống, nó không hỏi nhiều mà lập tức chạy đi. Dọc đường nó vớt lấy cây cỏ dại ngậm trong miệng, tung tăng chạy xuống núi như đứa trẻ lên ba.

Nhưng dưới gốc bồ đề không còn bóng dáng quen thuộc đợi nó nữa. Hình như cây thay lá rồi, chỗ nó hay ngồi bị lá rụng lấp đi mấy lớp, nó không để ý cứ ngồi xổm xuống. Đợi một hồi, vẫn không thấy Nhất đến tìm, nó lặng lẽ đi xuống chợ. Nó thấy xuống chợ cũng chẳng vui chút nào…

Chợ vẫn luôn đông đúc như thế, nó thang lang hết ngõ chợ này đến ngõ chợ khác, chán chê rồi mới nhớ lời Dông nói, lật đật chạy đi mua vôi sống. Trời cũng nhá nhem tối, nó chạy bộ về, lúc đi ngang qua gốc bồ đề, nó cố đi chậm để tìm xem có Nhất ở đâu đó không. Nhưng nó không thấy, gốc bồ đề già trơ trọi dưới chân núi, chỉ có mấy con chim mỏi tìm về tổ và không có lấy một bóng người.

Đêm đó nó mất ngủ, nhà bếp gắn bó với nó mười mấy năm trời bây giờ trở nên xa lạ. Nó nằm đó thao thức, lăn ngang lăn dọc nhưng vẫn không thể chợp mắt. Nó thấy căn nhà này ngột ngạt vô cùng, như có muôn ngàn tấm lưới giăng ra vây lấy nó, có vùng có chạy thế nào cũng không thoát ra được.

Nó thao thức, đầu óc nghĩ đông nghĩ tây, chợt câu nói mấy ngày trước của Dông làm nó bừng tỉnh, thật sự chỉ còn cách đó mới có thể để nó rời khỏi đây sao. Nhưng nó sẽ chết, Dông sẽ là người chôn nó như cách nó từng làm với những người phụ nữ kia. Nó sợ chứ, có ai mà không sợ chết… Nhưng sống như thế này, nó thà chết còn hơn...

Chỉ là, nó muốn gặp lại Nhất… Cái người mà lần đầu gặp nó đã mê mẫn được ở cạnh người ta, tới bây giờ nó vẫn còn mê mẫn như thế.

Nó còn chưa học được bao nhiêu chữ, còn chưa hỏi câu “hôm nay có vui không?” nói thế nào, còn chưa được ăn trái sim rừng chín mọng,… Nó thấy nó đang ở lưng chừng, cuộc đời nó không có gì làm điểm tựa, mọi điều nó muốn, mọi thứ nó thích đều lơ lửng, vô định và đôi khi không tồn tại.

Đêm đó, nó ngộ ra nhiều điều. Với cái đầu óc ngây ngô của nó, nó vẫn biết nó muốn rời khỏi đây và hơn hết nó muốn được sống.