Thiên Linh Cái (Ngoại Truyện)

Chương 8

Chẳng mấy chốc mà đến tháng 5, cái tháng ẩm ươn dở người khiến người ta khó chịu. Mưa gió chợt đến bất ngờ. Tố ngồi dưới hiên nhà. Cái hiên nhà bằng lá cọ đã sớm xơ xác sau mấy mùa mưa nắng, từng hạt mưa trĩu nặng lộp độp va vào nó. Tố ngơ ngẩn nhìn từng đợt mưa tưới xuống, ngẩn người…

Từ dạo đó đến nay, nó đã không gặp lại Nhất nữa, cũng bởi vì nó không có cơ hội xuống chợ. Nó nhớ những ngày được gặp Nhất, cả hai cùng ngồi dưới tán cây bồ đề, Nhất dạy nó học chữ còn nó ậm ừ đánh vần theo hắn.

Chỉ là, không biết vì sao người đàn ông kia im ắng hẳn, ông ít khi bước chân ra khỏi phòng, bình thường toàn là Dông đưa cơm tới, ngay cả Tố muốn nhìn một cái cũng không được.

Dông bưng mâm cơm từ trong đi ra, có vẻ người đàn ông kia vừa dùng bữa xong. Anh nhìn bóng lưng Tố ngồi ngây người ngắm mưa dưới hiên, phút chốc suy nghĩ. Đặt mâm cơm xuống đất, Dông ngồi bên cạnh Tố, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng đến khi Dông khẽ gọi thì nó mới giật mình.

“Mày ngồi đây làm gì?”

“Mưa… Ngắm mưa…” Tố lắp bắp đáp.

Dông nhếch môi cười khẩy. “Mưa thì có cái mẹ gì mà ngắm?”

Tố nhìn thái độ biết Dông đang cười cợt mình, chỉ mím môi chứ không đáp. Một lúc sau lại nghe Dông nói.

“Mưa gió ẩm ướt, sư phụ không ra ngoài đâu…”

Tố giật mình ngẩn đầu thì thấy Dông đã bưng mâm cơm đi xuống nhà bếp. Nó nhìn bóng lưng của Dông hồi lâu, mãi lúc sau nó mới quơ lấy cái nón bằng rạ đội lên đầu rồi chạy ào ra ngoài mưa.

Mưa gió vẫn không ngừng, từng tán cây ướt đẫm ngả nghiêng theo gió. Núi rừng phủ lên một tấm vải dày trắng xóa, lạnh lẽo và đơn độc. Tố chạy ào trong mưa, từng hạt mưa như táp vào người nó, thân nó nhỏ nên xiu xiu theo gió. Nhưng nó không ngại, chân nó mỗi lúc một nhanh chẳng mấy chốc đã nhìn thấy từng ngôi nhà nằm ngang dọc dưới chân núi. Nó không giấu được vui mừng, nụ cười hớn hở treo trên môi, mặc cho mưa gió, bùn lầy như cản như ngăn bước chân nhỏ nhoi của nó, chân nó càng nhanh hơn…



Nhưng khi đứng trước ngã ba cổng chợ, nó mới thấy hụt hẫng vì nhà Nhất ở nơi nào nó chẳng rõ… Khi nghe Dông nói nó người đàn ông kia sẽ không ra ngoài, nó mừng đến mức chạy ào đi mà không suy nghĩ. Bây giờ nó đến được đây rồi thì lại không biết đi tiếp đường nào. Nên đi hướng nào đây? Có lẽ đời nó cũng như cái ngã ba này, nó chừng chờ đứng ngay giữa ngã ba không biết nên đi tiếp ngã nào. Nó cũng không biết đằng sau mỗi con đường nó đi sẽ có cọp beo hay là gốc cây bồ đề.

Mưa vẫn táp vào thân hình nhỏ nhoi của nó. Nó nhìn thấy một quán nước đang có người ngồi, nó hơi sợ nhưng vẫn đi vào. Người ta thấy nó ướt như con chuột nên cũng không rầy, cứ cho nó đứng trú mưa. Nó chưa tiếp xúc với nhiều người nên chưa biết cách giao tiếp, cứ nhìn chằm chằm người ta một lúc khiến người ta cũng dần thấy khó chịu.

Có người hỏi nó ở đâu đến. Nó ậm ừ chỉ tay lên núi. Ở đây không ít người sống dựa vào núi, kiếm củi hay săn thú gì đó đều dựng nhà trên đó, nên khi nó chỉ tay lên núi cũng không có ai hỏi thêm.

Lại có người khác hỏi. “Rồi xuống đây chi? Kiếm ai hả?

Cơn gió lạnh thổi qua, khiến nó thấy cả người ê buốt. Nó ậm ừ trả lời.

“Ừm… Nhất… Kiếm Nhất…”

“Nhất? Có phải thầy Nhất bốc thuốc ở cuối thôn hông?”

Tố không biết, nó nào biết Nhất làm gì, ở đâu. Nó chỉ biết anh tên Nhất, nhưng nó cũng gật đầu.

Thấy nó gật đầu, người kia lại nói.

“Giờ đi xuống cuối thôn, có cái nhà nhỏ nhỏ sau rặng tre, nhà đó của thầy Nhất đó… Nhà có ai bệnh hả?”

Tố nghe người kia chỉ đường rồi âm thầm ghi nhớ. Sau đó lại lắc đầu, ngỏ ý là nhà nó không có ai bệnh.

Người kia thấy Tố chạy về phía cuối thôn bất chấp trời mưa như trút cũng lắc đầu tự nói “Hổng có ai bệnh mà đi kêu thầy thuốc chi?”