Thiên Linh Cái (Ngoại Truyện)

Chương 6

Những ngày sau đó, Nhất đều ở dưới gốc bồ đề đợi Tố, hắn đem trái cây rừng cho Tố ăn, còn dạy Tố nói chuyện, viết chữ… Hắn nhận ra một điều là Tố rất ham học, hình như có cái gì đó khiến Tố luôn ham muốn được nói chuyện, vì vậy mỗi ngày họ đều gặp đến khi mặt trời khuất bóng.

Hôm đó, Tố lại lôi bao tải chứa xác lên núi, có điều hôm nay Dông đi theo nó. Suốt đường đi, nó luôn muốn thử hỏi Dông sao lại đi theo nó, nhưng nó lại không dám. Dông chắp hai tay sau lưng, anh nhìn trời lại nhìn đất, cuối cùng chỉ vào gốc cây đa lớn hơn vòng ôm của một người trưởng thành. Dông nói:

“Chôn ở bên trái cây đa đó đi…”

Tố nghe lời, tìm một chỗ dễ đào ở bên trái cây đa để chôn xác. Dông cũng đi đến giúp nó, anh bảo Tố đào sâu một chút, đào cao đến cổ nó… Nó thấy khó hiểu, chôn một người sao lại đào sâu như vậy. Nhưng sau đó nó cũng biết, Dông muốn chôn đứng người phụ nữ kia…

Dông lôi người phụ nữ ra khỏi bao tải, lần đầu tiên nó thấy rõ ràng một cái xác. Cả người cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tóc tai bị cạo sạch, trên người chằn chịt những vết xanh tím như bị bóp chặt. Mà ở trên bụng dưới của cô ta có mấy hình thù màu đỏ vô cùng kỳ lạ, nó nhìn không hiểu, chỉ thấy chói mắt vô cùng…

Nó ở bên cạnh giúp Dông chôn người phụ nữ đó xuống, hắn dùng vôi sống rải lên một lớp, sau đó mới dùng đất lấp lại…

Xong xuôi, Dông hỏi nó:

“Đây là cái xác thứ bao nhiêu rồi?”

Tố đáp:

“Mười… mười lăm…”

Dông gật đầu, lại hỏi nó:

“Có sợ không?”

Không đợi Tố trả lời, hắn lại nói tiếp:

“Có những chuyện còn đáng sợ cả chôn xác… Mày còn may mắn hơn cả tao, không phải làm những chuyện đó…”

Tố làm sao mà hiểu được những lời Dông nói. Nó chỉ chôn xác, người ta chết như thế nào, vì sao chết nó sẽ không bao giờ biết được…

Còn Dông, anh lớn hơn Tố 7 tuổi, điều đó có nghĩa là anh ở đây lâu hơn Tố 7 năm. Suốt 24 năm, anh chôn chân trong căn nhà đó với người đàn ông kia. Ông ta không đợi Dông trưởng thành như Tố, còn chưa tròn 8 tuổi ổng đã bắt Dông đi chôn xác. Lúc đó bảy tám tháng mới lật đật chôn một người, không như bây giờ đều đặn mỗi tháng. Nhưng năm đó Dông vẫn là một đứa con nít, cái tuổi mà nhiều đứa còn ăn cơm má đút, thì Dông đã quen với việc chôn xác người…

Sáng tinh mơ, gà vừa gáy Dông phải dậy nhóm lửa nấu nước ngâm chân cho người đàn ông. Rồi dành cả ngày ở bên cạnh, lúc thì quạt cho ông ta ngủ, lúc thì xoa bóp đấm lưng,… Nhưng nếu chỉ bấy nhiêu thì cũng không sao cả, Dông có chỗ ăn chỗ ngủ cũng không sợ cực nhọc.

Đêm trăng tròn năm đó, Dông chẳng nhớ là ngày nào tháng nào. Anh chỉ nhớ đêm đó trăng tròn vành vạnh, lưa thưa vài đám mây trôi, người đàn ông dắt hắn vào phòng cho nó xem những cái xác kia chết như thế nào. Anh nhớ rõ ánh mắt người đàn bà kia nhìn anh, vành mắt đỏ tươi cứ mở lớn tròng trọc vào anh, là hận thù, tuyệt vọng, cầu cứu, nguyền rủa, anh thấy được những điều đó qua ánh mắt. Nhưng anh đứng như trời trồng, tay chân anh lạnh ngắt, đầu người đàn bà văng xuống đất, mắt cứ mở to như thế. Anh thấy máu văng ra, dính đầy mặt mũi, quần áo người đàn ông. Nhưng ông ta chẳng để ý, hai tay nâng đầu người như đang nâng một quả cầu, mắt mũi ông ta mê man, chìm đắm, như vừa thu hoạch được một thứ quý giá. Dông thấy ông ta cười, bên ngoài không có gió nhưng anh lạnh sống lưng…

Sau đó, anh thường xuyên thấy những cảnh như thế. Đôi lúc, anh thấy người đàn ông dắt đàn bà hoặc đôi lúc dắt con gái. Đàn bà thì ổng rút móng tay, móng chân rồi chặt đầu lấy máu. Con gái còn trinh thì ổng siết cổ rồi làm chuyện vợ chồng, sau đó cạo sạch lông và tóc trên người mới cho đem chôn…

Nơi đó tựa như địa ngục, suốt mấy năm liền anh gặp ác mộng, chẳng đêm nào yên giấc. Mỗi lần đứng trước mặt người đàn ông, tay chân anh đều lạnh ngắt, anh sợ người kế tiếp sẽ là mình…

Sau đó dần quen, Dông không còn thấy sợ hãi khi chứng kiến những điều ấy nữa. Anh nhận ra từ sâu trong lòng anh có cái gì đó thay đổi. Anh thích thú được rửa chân, xoa bóp cho người đàn ông, anh say đắm bầu không khí được nhìn ngắm người đàn ông, anh trông chờ được nằm cạnh người đàn ông và anh mê mẩn nụ cười khát máu khiến người ta lạnh gáy…

Dông ý thức được đó là địa ngục, nhưng Dông cam tâm sống trong địa ngục. Khi người ta gϊếŧ người, người ta chỉ trông giống như ma quỷ, nhưng khi người ta thấy cảnh gϊếŧ người mà vẫn mảy may thích thú, người ta mới thực sự là ma quỷ.

Dông là ma quỷ, anh chấp nhận...