Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 24: Hang Động Vĩnh Cửu

Trên hành trình về phương Bắc, Mặc Trần, Lý Tề Châu, và Tô Phong theo chỉ dẫn của mảnh bản đồ mới, tiến sâu vào một vùng núi đầy bí ẩn. Nơi đây được người dân địa phương gọi là “Dãy Linh Phong,” nơi từng được đồn đại là chôn giấu một kho báu cổ đại và cũng là nơi không một ai dám mạo hiểm vì những hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

[Vùng núi Linh Phong]

Con đường dẫn đến dãy núi Linh Phong hoàn toàn hoang vu, với những mỏm đá cheo leo và rừng cây rậm rạp. Bầu không khí lạnh lẽo và âm u như muốn cảnh báo họ không được tiến thêm nữa.

“Chúng ta có chắc là đây là nơi đúng không?” Lý Tề Châu hỏi, ánh mắt liếc nhìn những bóng cây đung đưa trong gió.

“Không chỉ đúng, mà nơi đây còn chứa đựng điều gì đó rất quan trọng.” Tô Phong trả lời, tay cầm chặt quạt ngọc, cảm nhận luồng khí lạnh lẽo đang tràn ngập xung quanh.

Mặc Trần không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lên. Trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ, như thể núi rừng này đang âm thầm quan sát họ.

Đột nhiên, cả ba nghe thấy một âm thanh vang vọng. Đó không phải tiếng gió, mà là tiếng ngâm nga mơ hồ, giống như tiếng người hát, nhưng lời lẽ thì không rõ ràng.

“Có ai ở đây sao?” Lý Tề Châu nhìn quanh, vẻ mặt cảnh giác.

“Cẩn thận. Đây có thể là ảo giác.” Mặc Trần nói, tay đặt trên chuôi kiếm.

[Lối vào hang động]

Sau nhiều giờ leo núi, họ đến một khe núi hẹp, nơi ánh sáng mặt trời hầu như không lọt vào được. Ở cuối khe núi là một cánh cổng đá khổng lồ, phủ đầy rêu phong, trên đó khắc những ký tự cổ xưa mà không ai trong số họ hiểu được.

“Đây là nơi mà bản đồ dẫn tới.” Tô Phong nói, giọng đầy nghiêm túc.

Cánh cổng đá tỏa ra một luồng khí lạnh đến gai người. Khi Mặc Trần chạm vào, một luồng sáng yếu ớt xuất hiện, và cánh cổng từ từ mở ra, để lộ một lối đi tối đen như mực.

“Không quay đầu được nữa. Đi thôi.” Mặc Trần bước vào trước, ánh mắt kiên định.

[Bên trong hang động]

Hang động tối tăm, nhưng không khí bên trong lại không hề ẩm thấp như các hang động bình thường. Những bức tường đá phát ra ánh sáng mờ nhạt, đủ để chiếu sáng đường đi.

“Kỳ lạ thật. Đá tự phát sáng?” Tô Phong cảm thán, vừa quan sát vừa ghi nhớ những ký tự khắc trên tường.

Càng tiến sâu, họ càng cảm nhận được một áp lực kỳ lạ, như thể không gian xung quanh đang dần đè nặng lên cơ thể họ.

“Cẩn thận. Nơi này không chỉ là một cái hang.” Mặc Trần nói.

Đột nhiên, từ phía trước vọng lại tiếng động lớn, giống như tiếng đá rơi. Khi họ tiến đến gần hơn, một căn phòng khổng lồ mở ra trước mắt.

[Căn phòng bí mật]

Căn phòng này được bao phủ bởi những bức tường khắc hình ảnh của các chiến binh cổ đại. Trên sàn nhà, một trận pháp lớn được vẽ bằng những đường nét tinh xảo, phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Trận pháp này... dường như là một loại phong ấn.” Tô Phong quan sát kỹ, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Ở trung tâm trận pháp là một chiếc hộp lớn bằng kim loại, phủ đầy bụi thời gian.

“Chiếc hộp này chắc chắn chứa điều gì đó rất quan trọng.” Lý Tề Châu tiến đến, nhưng ngay khi chạm vào, một luồng khí đen từ trận pháp bùng lên, tạo thành một cơn lốc mạnh mẽ đẩy cả ba lùi lại.

[Đối mặt bóng đen]

Từ cơn lốc, một bóng đen khổng lồ hiện ra, hình dáng giống như một chiến binh cổ đại, toàn thân được bao phủ bởi một bộ giáp tối đen. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào ba người, như thể muốn xé toạc họ ra từng mảnh.

“Người nào dám xâm phạm vùng đất thiêng, hãy chuẩn bị trả giá!” Giọng nói vang vọng khắp hang động, mang theo uy lực khiến không gian rung chuyển.

Không chần chừ, bóng đen lao thẳng vào họ, thanh kiếm lớn trong tay vung lên với tốc độ kinh hoàng.

Mặc Trần nhanh chóng rút kiếm, cản phá cú đánh. Lực từ đòn tấn công mạnh đến mức khiến cả người hắn bị đẩy lùi.

“Cẩn thận! Thứ này không phải quái thú thông thường.” Hắn hét lớn.

Lý Tề Châu và Tô Phong cũng lao vào hỗ trợ. Lý Tề Châu sử dụng sức mạnh từ đao pháp, đánh thẳng vào lớp giáp của bóng đen, nhưng dường như không gây được tổn hại. Tô Phong sử dụng quạt ngọc, tạo ra những luồng gió sắc bén, nhắm vào các khớp nối trên bộ giáp, nhưng chỉ làm nó chậm lại một chút.

“Phải phá trận pháp!” Tô Phong hét lên. “Trận pháp này chính là nguồn sức mạnh của nó.”

[Phá giải trận pháp]

Mặc Trần và Lý Tề Châu tiếp tục cầm chân bóng đen, trong khi Tô Phong tập trung tìm cách phá giải trận pháp.

Hắn nhận ra rằng những ký tự trên tường không chỉ là trang trí, mà chính là gợi ý để vô hiệu hóa trận pháp. Bằng sự thông minh và nhạy bén, Tô Phong lần lượt kích hoạt các ký tự theo thứ tự.

Bóng đen dần yếu đi, các đòn tấn công của nó trở nên chậm chạp hơn.

“Tiếp tục giữ nó lại!” Tô Phong hét lớn, kích hoạt ký tự cuối cùng.

Khi trận pháp bị phá vỡ, bóng đen gầm lên một tiếng cuối cùng rồi tan biến, để lại không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

[Kho báu ẩn giấu]

Chiếc hộp ở trung tâm trận pháp giờ đây đã không còn bị phong ấn. Khi mở ra, họ tìm thấy một vật thể kỳ lạ: một mảnh ngọc hình tròn, được khắc những ký tự cổ xưa và tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Đây là gì?” Lý Tề Châu hỏi, tay cầm mảnh ngọc, cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ nó.

“Một phần của chìa khóa lớn hơn.” Tô Phong nói, ánh mắt đầy suy tư.

Mặc Trần nhìn mảnh ngọc, lòng tràn đầy nghi vấn. Hắn cảm nhận được rằng, mảnh ngọc này không chỉ là một chiếc chìa khóa, mà còn chứa đựng một bí mật to lớn, có thể thay đổi cục diện của giang hồ.

“Con đường phía trước chắc chắn còn nhiều nguy hiểm hơn.” Hắn nói, giọng trầm lắng.

Với mảnh ngọc trong tay, cả ba rời khỏi hang động, bước tiếp trên hành trình đầy hiểm nguy và bí ẩn, trong khi bóng tối của Dạ Phong vẫn âm thầm đuổi theo phía sau.