Ánh mặt trời dần khuất sau ngọn núi Ngọc Sương, để lại bầu không khí lạnh lẽo và âm u. Mặc Trần, Lý Tề Châu và Tô Phong tiếp tục hành trình vượt qua những rừng cây rậm rạp, nơi mà tiếng chim rừng cũng trở nên im bặt.
[Lời đồn về Huyết Thạch]
Khi dừng chân bên một con suối nhỏ để nghỉ ngơi, họ gặp một ông lão đi ngang qua, tay cầm một gậy trúc đã mòn theo năm tháng.
“Các ngươi là người ngoài đến đây?” Ông lão nhìn họ, ánh mắt sáng lên vẻ kỳ lạ.
“Phải.” Lý Tề Châu đáp, không giấu nổi sự cảnh giác.
Ông lão ngồi xuống cạnh họ, giọng trầm thấp. “Các ngươi có biết truyền thuyết về Huyết Thạch không?”
“Huyết Thạch?” Tô Phong nhướn mày. “Là thứ gì đó liên quan đến ngọc sao?”
Ông lão gật đầu. “Huyết Thạch là một viên ngọc đỏ được tạo ra từ máu của những chiến binh đã ngã xuống. Tương truyền, viên ngọc này nằm trên đỉnh Ngọc Sương, được bảo vệ bởi một linh hồn oán hận. Nó mang trong mình sức mạnh hủy diệt, nhưng cũng là chìa khóa để mở ra những bí mật đã bị chôn vùi hàng trăm năm.”
“Ngươi đang nói thật?” Mặc Trần hỏi, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén.
Ông lão mỉm cười. “Ta chỉ kể lại truyền thuyết. Nhưng nếu các ngươi muốn thử vận may, hãy cẩn thận. Không phải ai cũng có thể sống sót rời khỏi đỉnh Ngọc Sương.”
[Vượt qua thử thách]
Cả ba tiếp tục hành trình với tâm trạng nặng nề. Con đường dẫn lêи đỉиɦ núi ngày càng khó đi, hiểm trở, những tảng đá trơn trượt và cạm bẫy tự nhiên như muốn thử thách ý chí của họ.
Khi lên đến lưng chừng núi, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ ập tới, mang theo một luồng khí lạ.
“Dừng lại!” Mặc Trần giơ tay, ra hiệu cho cả nhóm.
Từ trong sương mù, những bóng đen dần hiện ra. Đó là một nhóm người mặc áo choàng đen, trên ngực có biểu tượng của Dạ Phong.
“Các ngươi đã đi quá xa.” Một kẻ đứng đầu nói, giọng khàn khàn.
“Bọn ta không cần các ngươi chỉ đường.” Lý Tề Châu đáp, tay nắm chặt đao.
“Vậy thì các ngươi chỉ còn con đường chết.”
Một cuộc chiến trên quyết liệt diễn ra nơi sườn núi hiểm trở. Cả ba người nắm chặt vũ khí sẵn sàng đối đầu với kẻ nguy hiểm.
Ngay khi lời nói vừa dứt, những kẻ áo đen đồng loạt tấn công. Mặc Trần lao lên trước, thanh kiếm trong tay vạch ra những đường sáng rực rỡ, từng chiêu từng thức đều chính xác và mạnh mẽ.
Tô Phong sử dụng quạt ngọc để tạo ra những luồng gió mạnh, làm chậm bước tiến của kẻ địch. Lý Tề Châu với thanh đao sắc bén của mình, xoay tròn như cơn lốc, không để bất kỳ ai đến gần.
Nhóm áo đen dù đông, nhưng không thể giành thế áp đảo được sự phối hợp hoàn hảo của ba người. Tuy nhiên, kẻ cầm đầu bỗng tung ra một chiêu thức kỳ lạ.
Hắn rút từ tay áo một viên ngọc đỏ rực, giống như được tạo ra từ máu. “Các ngươi nghĩ có thể thắng được sức mạnh của Huyết Thạch sao?”
Viên ngọc phát sáng, tạo ra một cơn lốc đỏ bao trùm cả khu vực. Mặc Trần cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ đang ép xuống, khiến bước chân của hắn trở nên chậm lại.
“Không thể để hắn sử dụng nó!” Mặc Trần hét lớn, tung ra chiêu Vân Kiếm Phá Ảnh, một luồng kiếm khí mạnh mẽ lao thẳng về phía kẻ địch.
Nhưng viên ngọc đỏ có khả năng hấp thụ đòn tấn công, khiến cơn lốc đó tăng thêm sức sát thương ngày càng mạnh hơn.
“Phải phá hủy viên ngọc!” Tô Phong hét lên, lao đến từ phía bên trái.
Kẻ cầm đầu cười nhạt, tung ra một luồng khí đen chặn đứng Tô Phong. Tuy nhiên, đó chỉ là đòn nghi binh.
Từ phía sau, Lý Tề Châu nhanh như chớp nhảy lên cao, tung ra một đòn chí mạng với toàn bộ sức mạnh. Thanh đao của hắn chém thẳng vào viên ngọc, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh.
Cơn lốc đỏ tan biến, và kẻ cầm đầu ngã quỵ. Nhóm áo đen hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
[Bí mật trên đỉnh núi]
Sau khi dọn sạch chiến trường, cả ba tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi. Khi đến nơi, họ phát hiện một tảng đá lớn được khắc những ký tự cổ. Ở giữa tảng đá, một lỗ trống giống như để đặt mảnh ngọc vào.
Tô Phong đặt mảnh ngọc họ thu thập được từ trước vào lỗ trống. Ngay lập tức, tảng đá rung chuyển, mở ra một lối đi bí mật.
“Chúng ta đã đến đúng nơi.” Mặc Trần nói, ánh mắt đầy kiên định.
Họ bước vào bên trong, đối mặt với một hành lang dài dẫn đến một căn phòng lớn. Ở trung tâm căn phòng, một viên ngọc đỏ rực khác đang lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng chói mắt.
“Viên Huyết Thạch thực sự...” Tô Phong thì thầm.
Nhưng khi họ vừa bước tới gần, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối.
“Các ngươi không nên đến đây.”
Một bóng người xuất hiện, mang theo sát khí ngút trời, chặn đứng lối đi của họ. Cả ba chuẩn bị bước vào trận chiến khốc liệt nhất từ trước tới nay, nơi mà mỗi sai lầm đều có thể dẫn đến cái chết.