Sau khi lấy được chiếc chìa khóa thứ hai từ sa mạc Huyết Hồn, nhóm ba người không vội vàng tiến đến điểm tiếp theo. Những vết thương và sự mệt mỏi sau trận chiến với Dạ Phong khiến họ cần thời gian để hồi phục và lên kế hoạch.
[Làng Lạc Vân - Nơi Thời Gian Ngừng Trôi]
Trên đường trở lại, họ tình cờ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, ẩn mình giữa những ngọn đồi xanh mướt. Ngôi làng có tên gọi Lạc Vân, một cái tên thanh bình nhưng lại tỏa ra bầu không khí kỳ lạ.
“Làng này sao im lìm quá?” Lý Tề Châu nhận xét khi cả ba bước vào.
Dù ánh mặt trời rực rỡ, ngôi làng lại lạnh lẽo lạ thường. Những ngôi nhà lợp mái rạ đứng yên, nhưng không có bóng dáng của người dân. Những ruộng lúa xung quanh dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng cây lúa vẫn xanh tươi một cách đáng ngờ.
“Có điều gì không ổn ở đây.” Tô Phong quan sát, ánh mắt cẩn trọng.
Họ bước sâu hơn vào làng, đến trung tâm, nơi có một cái giếng cổ. Bên cạnh giếng là một cây đa lớn, cành lá xum xuê che khuất cả ánh sáng.
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Các vị khách lạ, sao lại đến nơi này?”
Cả ba quay lại, thấy một bà lão gầy gò, lưng còng, xuất hiện từ bóng cây đa. Bà mặc áo vải thô, tay cầm một cây gậy tre, ánh mắt đυ.c ngầu nhưng lại sáng lên tia sắc bén.
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua, cần một nơi nghỉ chân.” Mặc Trần nói, giọng ôn hòa nhưng không giấu được sự đề phòng.
“Làng này không phải nơi ai cũng có thể ở lại.” Bà lão đáp, rồi khẽ cười. “Nhưng nếu các người đã vào đây, thì hãy ở lại một đêm.”
[Đêm Trong Làng Lạc Vân]
Bà lão dẫn họ vào một căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi. Bên trong, mọi thứ được giữ nguyên vẹn, nhưng bụi phủ dày trên bàn ghế và đồ vật, như thể không ai ở đây hàng chục năm.
“Có phải bà là người duy nhất còn sống ở đây không?” Lý Tề Châu hỏi, cảm giác rờn rợn trong lòng.
“Phải chăng các ngươi tò mò về lời nguyền của làng này?” Bà lão không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn sâu vào từng người.
“Lời nguyền?” Tô Phong cau mày.
Bà lão không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi căn nhà, để lại cả ba người trong sự hoang mang.
Khi màn đêm buông xuống, không gian trong làng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cả ba người quyết định canh gác, thay phiên nghỉ ngơi để đề phòng điều bất trắc.
[Sự Xuất Hiện Của Quá Khứ]
Nửa đêm, khi Lý Tề Châu đang canh gác, anh bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ngang qua trước cửa sổ. Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, mái tóc dài xõa ngang lưng, chiếc áo màu xanh nhạt tung bay trong gió.
“Đợi đã!” Anh vội đuổi theo, nhưng khi bước ra ngoài, bóng dáng ấy đã biến mất.
Trong khi đó, Tô Phong cũng nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình. Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sự mê hoặc, như muốn kéo anh vào một giấc mộng vô tận.
“Tỉnh lại!” Mặc Trần quát lớn, dùng kiếm đánh bật một luồng khí đen đang quấn lấy Tô Phong.
“Đây không phải nơi bình thường. Chúng ta đang bị ai đó thử thách.” Mặc Trần nghiêm giọng, rút kiếm khỏi vỏ, ánh mắt sắc lạnh.
[Bí Ẩn Dưới Gốc Cây Đa]
Họ quyết định tìm bà lão để hỏi rõ sự tình. Khi đến gốc cây đa, họ phát hiện bà lão đang quỳ dưới đất, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa.
“Bà đang làm gì ở đây?” Tô Phong hỏi, nhưng bà lão không trả lời, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía chiếc giếng cổ.
“Chiếc giếng này... là nguồn gốc của lời nguyền sao?” Mặc Trần tiến đến gần, cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ đó.
“Đừng mở nó ra! Các ngươi không biết mình đang đối mặt với thứ gì đâu!” Bà lão bất ngờ hét lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy sợ hãi.
Nhưng chưa kịp ngăn cản, Lý Tề Châu đã vô tình đẩy một viên đá xuống giếng. Từ bên dưới, một luồng ánh sáng đỏ bừng bừng bắn lên, và những tiếng gào thét vang lên khắp làng.
[Cuộc Tấn Công Của Những Hồn Ma]
Từ giếng cổ, những bóng ma xuất hiện, lao về phía ba người với sự căm phẫn và sức mạnh không tưởng.
“Bọn chúng là ai?” Lý Tề Châu hét lớn, vừa vung đao vừa né tránh.
“Là linh hồn của những người đã chết trong làng này. Họ bị giam cầm bởi lời nguyền!” Tô Phong trả lời, dùng quạt ngọc tạo ra những luồng gió đẩy lùi kẻ địch.
Mặc Trần nhanh chóng nhận ra cách duy nhất để kết thúc trận chiến là phá bỏ nguồn gốc lời nguyền. Anh tiến đến gần chiếc giếng, cảm nhận được năng lượng khổng lồ bên trong.
“Phong ấn này... cần một trận pháp để hóa giải.” Tô Phong nói, vội vã vẽ lên mặt đất những ký hiệu cổ.
Trong khi đó, Mặc Trần và Lý Tề Châu phải đối mặt với hàng chục bóng ma, mỗi bóng đều mang theo sức mạnh đáng sợ. Kiếm và đao của họ phát sáng, tạo nên những đường nét chói lòa trong màn đêm lạnh lẽo.
Cuối cùng, khi trận pháp hoàn thành, Tô Phong hét lớn:
“Mặc Trần, mau chém vào tâm giếng!”
Hắn nhảy lên, dồn toàn bộ sức mạnh vào một chiêu kiếm duy nhất. Thanh kiếm chém xuống, cắt xuyên qua ánh sáng đỏ và phá tan phong ấn.
Các linh hồn dần tan biến, không gian trở lại yên tĩnh. Bà lão lúc này quỳ xuống, nước mắt chảy dài:
“Cảm ơn các ngươi. Làng Lạc Vân cuối cùng cũng được giải thoát.”
Trước khi rời đi, bà lão đưa cho họ một mảnh bản đồ, chỉ dẫn đến nơi chiếc chìa khóa cuối cùng đang được cất giữ.
“Con đường phía trước sẽ còn nguy hiểm hơn. Hãy cẩn thận.”
Ba người nhìn nhau, biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng lòng quyết tâm của họ lại càng thêm mãnh liệt.