Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 22: Sa Mạc Huyết Hồn

Rời khỏi Cổ Loa Sơn, nhóm ba người không nghỉ ngơi mà lập tức lên đường đến nơi được nhắc đến trong lời tiên tri: sa mạc Huyết Hồn, nơi chiếc chìa khóa thứ hai đang được cất giữ. Sa mạc này nằm về phía nam, trải dài hàng trăm dặm, nổi tiếng với những cơn bão cát dữ dội và những truyền thuyết ma quái về những linh hồn lang thang.

[Chuyến đi đến vùng đất chết]

Dọc đường đi, họ nghe được nhiều câu chuyện đáng sợ về sa mạc Huyết Hồn. Theo lời kể, những ai bước vào sa mạc mà không có sự chuẩn bị đều sẽ chết khát hoặc bị lạc trong mê cung cát vô tận. Một số người còn đồn rằng sa mạc bị nguyền rủa bởi máu của những chiến binh cổ đại, khiến linh hồn họ mãi mãi không siêu thoát.

“Đúng là nơi lý tưởng để cất giấu một chiếc chìa khóa quan trọng.” Lý Tề Châu nói, nửa đùa nửa thật, khi nhìn tấm bản đồ rách nát dẫn đến sa mạc.

“Những lời nguyền thường không phải chỉ là truyền thuyết. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.” Mặc Trần đáp, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước.

Cả nhóm dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở rìa sa mạc để mua thêm nước và lương thực. Tại đây, họ gặp một người dẫn đường tên Sa Lão, người từng sống ở sa mạc Huyết Hồn nhiều năm.

“Các ngươi thật sự muốn đi vào đó? Không ai trở ra mà còn nguyên vẹn cả.” Sa Lão nói, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.

“Chúng ta không có lựa chọn.” Mặc Trần đáp.

Thấy sự quyết tâm của họ, Sa Lão đồng ý dẫn đường, nhưng cảnh báo:

“Hãy nhớ, trong sa mạc, không phải chỉ có cát là kẻ thù của các ngươi.”

[Bão cát và dấu hiệu kỳ lạ]

Vào ngày thứ hai trong sa mạc, một cơn bão cát bất ngờ ập đến. Cả nhóm phải tìm nơi trú ẩn dưới một hốc đá nhỏ. Gió rít qua, mang theo những âm thanh ghê rợn như tiếng khóc than của hàng ngàn linh hồn.

“Nghe như tiếng ma quỷ gào thét vậy.” Lý Tề Châu lẩm bẩm, đôi tay siết chặt chuôi đao.

“Có thể là lời nguyền của máu, như người ta đồn đại.” Tô Phong nói, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Khi cơn bão qua đi, Sa Lão phát hiện ra một dấu hiệu kỳ lạ trên mặt cát: những ký tự cổ xưa khắc thành hình tròn.

“Đây không phải tự nhiên.” Sa Lão nói, giọng đầy lo lắng. “Hình tròn này chính là biểu tượng của các chiến binh cổ đại đã ngã xuống tại đây. Có lẽ chúng ta đang đến gần nơi cần tìm.”

[Đυ.ng độ linh hồn chiến binh]

Đêm thứ ba trong sa mạc, khi mọi người đang nghỉ ngơi, một tiếng động lớn làm cả nhóm tỉnh giấc. Xung quanh họ, những hình bóng mờ ảo xuất hiện, trông như các chiến binh mặc giáp trụ cổ xưa. Họ mang theo vũ khí, ánh mắt trống rỗng nhưng tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

“Linh hồn chiến binh!” Sa Lão hét lên, mặt tái mét.

Không cần chờ đợi, một linh hồn lao thẳng vào nhóm của họ, vung thanh trường kiếm rực ánh đỏ. Mặc Trần lập tức rút kiếm, đỡ lấy đòn tấn công. Tuy nhiên, thanh kiếm của hắn chạm vào không tạo ra âm thanh kim loại va chạm, mà chỉ như xuyên qua làn khói.

“Đánh không được! Làm sao đây?” Lý Tề Châu hét lớn khi đao của anh cũng không làm gì được linh hồn trước mặt.

“Chúng là những thực thể phi vật chất. Phải dùng tâm lực thay vì vũ lực.” Tô Phong nói, tay nhanh chóng vẽ một vòng tròn kỳ lạ lên mặt cát.

“Hãy bảo vệ ta trong khi ta thi triển trận pháp!”

Cả Mặc Trần và Lý Tề Châu tập trung ngăn cản những linh hồn trong khi Tô Phong sử dụng quạt ngọc để điều khiển năng lượng. Một luồng sáng từ trận pháp của anh lan tỏa, khiến các linh hồn chiến binh bị giữ lại trong những vòng tròn ánh sáng.

Cuối cùng, sau một giờ chiến đấu căng thẳng, những linh hồn biến mất, để lại không gian yên tĩnh.

“Ngươi học đâu ra thứ này?” Lý Tề Châu hỏi, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đọc sách cổ không phải lúc nào cũng là vô ích.” Tô Phong đáp, gấp chiếc quạt lại.

[Cánh cửa của máu]

Họ tiếp tục hành trình, cuối cùng đến được trung tâm của sa mạc, nơi có một đền thờ bị chôn vùi trong cát. Trên cánh cửa đá của đền thờ, có những vết loang lổ như máu khô.

“Một cánh cửa cần máu để mở.” Sa Lão lùi lại, không dám tiến gần hơn.

Mặc Trần nhìn kỹ, rồi rút kiếm, chích vào đầu ngón tay để nhỏ vài giọt máu lên cánh cửa. Ngay khi giọt máu chạm vào, cánh cửa phát ra tiếng rền rĩ, rồi từ từ mở ra, để lộ một hành lang dẫn xuống lòng đất.

“Đi nào, không còn đường lui nữa.” Mặc Trần nói.

[Bí mật bên trong]

Bên dưới đền thờ là một căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ ảo từ những viên pha lê khảm trên tường. Ở trung tâm phòng là một bệ đá, và trên đó là một chiếc hộp giống hệt chiếc hộp tại Cổ Loa Sơn.

Nhưng ngay khi họ bước đến gần, một giọng nói vang lên:

“Các ngươi nghĩ có thể lấy nó dễ dàng như vậy sao?”

Từ bóng tối, một người đàn ông xuất hiện. Hắn mặc áo choàng đen, tay cầm một thanh kiếm kỳ lạ với ánh sáng đỏ rực, và đôi mắt tràn đầy sát khí.

“Dạ Phong!” Mặc Trần thốt lên, nhận ra kẻ mà họ đã từng nghe đến.

“Ta không cho phép các ngươi cản trở kế hoạch của ta.” Hắn nói, lao đến với tốc độ kinh hoàng.

Một trận chiến ác liệt nổ ra, nơi mà mỗi người trong nhóm phải sử dụng tất cả khả năng để đối phó với Dạ Phong. Nhưng hắn mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ thù nào họ từng đối mặt, mỗi chiêu kiếm đều như muốn lấy mạng họ ngay lập tức.

Cả nhóm phải phối hợp chặt chẽ để vừa phòng thủ, vừa tìm cơ hội phản công. Trận chiến kéo dài khiến cả ba đều thấm mệt, nhưng cuối cùng, Mặc Trần tung ra một đòn kiếm với toàn bộ sức mạnh, buộc Dạ Phong phải lùi lại.

“Các ngươi may mắn hôm nay, nhưng lần sau, sẽ không có ai cứu được các ngươi.” Dạ Phong gầm lên, rồi biến mất trong làn khói.

Sau trận chiến, cả nhóm tiến đến chiếc hộp và lấy được chiếc chìa khóa thứ hai. Nhưng họ đều hiểu rằng, con đường phía trước sẽ ngày càng nguy hiểm hơn, và kẻ thù của họ vẫn còn rất mạnh mẽ.