Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 21: Cổ Loa Sơn Rợn Người

Rời núi Cửu Tiên, ba người lập tức lên đường đến Cổ Loa Sơn, nơi được nhắc đến là nơi chứa chiếc chìa khóa đầu tiên của lời tiên tri. Cổ Loa Sơn nằm ở phía tây bắc, nổi tiếng là vùng đất hoang vu, đầy rẫy những truyền thuyết về yêu ma và cạm bẫy chết người.

[Hành trình đến Cổ Loa Sơn]

Suốt mấy ngày đường, họ băng qua những cánh rừng rậm rạp và những thôn làng hoang phế. Người dân tại đây đều hoảng sợ khi nghe nhắc đến Cổ Loa Sơn.

“Mọi người nói rằng nơi đó bị nguyền rủa,” một lão ngư dân cảnh báo khi nhóm dừng chân nghỉ ngơi. “Kẻ nào bước vào, hoặc không bao giờ trở ra, hoặc trở thành những xác sống vô hồn.”

“Nguyền rủa ư? Càng đáng để thử.” Lý Tề Châu cười lớn, dù trong lòng không khỏi cảm thấy rờn rợn.

“Đừng chủ quan. Những truyền thuyết như vậy thường bắt nguồn từ sự thật.” Mặc Trần đáp, ánh mắt vẫn hướng về dãy núi xa xa.

Trên đường đi, họ nhận thấy ngày càng nhiều dấu hiệu bất thường: không khí lạnh lẽo dù đang là giữa hè, những tiếng động lạ giữa đêm khuya, và cảm giác như có ánh mắt luôn dõi theo họ.

[Cánh cổng đá và lối vào bị lãng quên]

Cuối cùng, sau bảy ngày vượt núi rừng, cả nhóm đến được chân núi Cổ Loa. Nơi đây bao phủ bởi lớp sương dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo như một cõi khác.

Họ tìm thấy một cánh cổng đá lớn, được khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ. Trên cánh cổng, có một dòng chữ cổ mà Tô Phong phải mất một lúc mới dịch được:

“Người mang trái tim trong sạch mới có thể bước qua. Kẻ ô uế sẽ vĩnh viễn không trở lại.”

“Lại là một lời nguyền khác.” Lý Tề Châu nhún vai. “Ta cá rằng đó chỉ là để dọa người.”

Mặc Trần không nói gì, đặt tay lên cánh cổng. Ngay khi chạm vào, cánh cổng phát ra ánh sáng nhè nhẹ rồi từ từ mở ra, để lộ một con đường dẫn sâu vào lòng núi.

“Xem ra chúng ta đủ điều kiện để vào.” Tô Phong nói, nhưng giọng không giấu được sự thận trọng.

[Những cái bẫy chết người]

Bước vào lối đi, họ bị bao quanh bởi bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ thanh kiếm của Mặc Trần soi đường. Họ nhận thấy những bức tường đá bên trong khắc đầy những hình ảnh kỳ quái: các chiến binh gục ngã, những linh hồn bị xiềng xích, và một hình bóng đứng giữa tất cả, như thể là chúa tể của sự hủy diệt.

“Cẩn thận, nơi này không chỉ có lời nguyền mà còn đầy cạm bẫy.” Mặc Trần lên tiếng, tay luôn đặt sẵn trên chuôi kiếm.

Ngay khi hắn nói xong, tiếng “rắc” vang lên dưới chân Lý Tề Châu. Một mũi tên độc lao ra từ bức tường, nhưng nhờ phản xạ nhanh nhạy, anh kịp dùng đao chặn lại.

“Ta ghét mấy cái bẫy này.” Lý Tề Châu càu nhàu, nhưng ánh mắt trở nên cẩn trọng hơn.

Đi sâu hơn, họ phải đối mặt với hàng loạt cạm bẫy: những lưỡi dao sắc bén từ trần rơi xuống, hố sâu ẩn dưới nền đất, và những mũi tên phóng ra từ mọi hướng.

Nhờ sự phối hợp nhịp nhàng, cả ba người đều vượt qua an toàn, nhưng không ai dám lơ là.

[Đối mặt với kẻ canh giữ]

Cuối cùng, họ đến một căn phòng lớn, nơi trung tâm là một bệ đá. Trên bệ là một chiếc hộp nhỏ được khắc họa tiết tinh xảo, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

“Chắc đây là chiếc chìa khóa đầu tiên.” Tô Phong nói, ánh mắt lấp lánh.

Nhưng ngay khi họ tiến gần, một tiếng gầm vang lên từ bóng tối. Từ góc phòng, một con quái thú khổng lồ xuất hiện. Nó có thân hình sư tử, đôi cánh dơi khổng lồ, và đôi mắt đỏ ngầu như máu.

“Kẻ nào dám xâm phạm nơi này sẽ phải trả giá!” Giọng nói trầm đυ.c của nó vang lên, mang theo sức mạnh chấn động.

“Không còn cách nào khác. Chúng ta phải chiến đấu.” Mặc Trần rút kiếm, ánh mắt đầy quyết tâm.

Con quái thú lao đến với tốc độ kinh hoàng, vuốt sắc như lưỡi dao chém thẳng vào Mặc Trần. Hắn né sang một bên, vung kiếm chém ngược lại, nhưng lớp da của nó cứng như thép, khiến nhát chém chỉ để lại một vết xước nhỏ.

“Để ta thử!” Lý Tề Châu hét lên, sử dụng toàn lực tung một chiêu đao mạnh mẽ. Nhưng con quái thú vẫn đứng vững, gầm lên giận dữ.

“Da nó quá cứng. Phải nhắm vào điểm yếu.” Tô Phong quan sát, rồi nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của nó có vẻ là điểm yếu duy nhất.

“Tấn công mắt nó!” Anh hét lớn.

Nghe vậy, Mặc Trần sử dụng chiêu Nhất Kiếm Phá Thiên, một luồng kiếm khí mạnh mẽ bắn thẳng vào mắt trái của con quái thú. Nó gầm lên đau đớn, lùi lại vài bước.

Nhân lúc đó, Tô Phong tung quạt ngọc, tạo ra một luồng gió sắc bén, nhắm thẳng vào mắt còn lại.

Con quái thú cuối cùng gục xuống, cơ thể dần tan biến, để lại một lớp bụi sáng lấp lánh.

[Chiếc chìa khóa đầu tiên]

Mặc Trần tiến đến bệ đá, mở chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một mảnh kim loại hình tròn, trên đó khắc những ký tự cổ xưa giống với lời tiên tri.

“Vậy là chúng ta đã tìm được chiếc chìa khóa đầu tiên.” Tô Phong nói, giọng đầy nhẹ nhõm.

“Còn hai chiếc nữa. Đây mới chỉ là bắt đầu.” Mặc Trần đáp, cất mảnh kim loại vào trong áo.

Khi họ rời khỏi căn phòng, một âm thanh vang lên từ xa, như tiếng cười lạnh lẽo:

“Hãy xem các ngươi trụ được bao lâu. Cơn ác mộng thực sự vẫn đang chờ phía trước.”

Nhóm của Mặc Trần không ai nói gì, nhưng trong lòng họ, ngọn lửa quyết tâm càng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.