Ba ngày trôi qua kể từ lời thách thức khắc trên tấm lụa máu, không khí tại Thanh Thành Phái trở nên ngột ngạt như trước cơn bão lớn. Dù đã tăng cường cảnh giác, nhưng kẻ thù vẫn như những bóng ma, ẩn hiện trong rừng trúc, gieo rắc sự bất an cho tất cả đệ tử.
[Đêm yên lặng trước bão tố]
Đêm ấy, trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng mờ ảo phủ lên Thanh Thành Sơn một lớp màn bạc lạnh lẽo. Trong đại điện, trưởng môn Thanh Thành triệu tập các đệ tử và những vị khách quý để bàn kế sách đối phó.
“Tối nay, nếu chúng tấn công, các vị sẽ cùng ta bảo vệ bảo vật. Đây không chỉ là trách nhiệm của Thanh Thành Phái, mà còn là thử thách cho giang hồ.” Trưởng môn nói, giọng kiên định nhưng không che giấu sự lo lắng.
Lý Tề Châu vỗ mạnh vào bàn: “Không cần nhiều lời! Nếu chúng tới, ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của đao!”
Tô Phong nhíu mày: “Coi chừng ngạo mạn. Địch nhân không phải tầm thường. Chúng đã dám thách thức như vậy, chắc chắn có kế hoạch rõ ràng.”
Mặc Trần không nói gì, chỉ nhắm mắt lắng nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc. Trong lòng hắn có một dự cảm lạ thường, như thể thứ gì đó nguy hiểm đang dần đến gần.
[Cuộc tấn công trong bóng tối]
Nửa đêm, tiếng chuông báo động vang lên khắp Thanh Thành Phái. Kẻ thù đã đến.
Từ rừng trúc, hàng chục bóng đen xuất hiện, chúng di chuyển nhanh nhẹn và đồng đều như được huấn luyện bài bản. Mỗi kẻ đều che mặt, nhưng động tác dứt khoát và sát khí ngút trời.
Đệ tử Thanh Thành nhanh chóng vào vị trí, những thanh kiếm lóe sáng trong đêm tối. Trận chiến bùng nổ như một cơn lốc.
Lý Tề Châu lao vào giữa trận, đao pháp mạnh mẽ như hổ vồ mồi, từng nhát đao đều ép địch nhân lùi lại. Tô Phong đứng phía sau, sử dụng quạt ngọc tạo ra những luồng gió sắc bén, ngăn không cho kẻ địch tiến sâu hơn.
Mặc Trần vẫn đứng yên, ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ trận chiến. Hắn nhận ra điều bất thường: những kẻ tấn công chỉ đang đánh lạc hướng, còn kẻ chủ mưu vẫn chưa lộ diện.
“Trưởng môn! Đưa ta đến nơi cất giữ bảo vật, chúng sẽ nhắm vào đó!” Mặc Trần hét lớn.
Trưởng môn gật đầu, dẫn hắn rời khỏi trận chiến, tiến về hậu điện.
[Bí mật của Vô Cực Thiên Thạch]
Hậu điện là một căn phòng nhỏ nằm sâu trong lòng núi, được bảo vệ bởi nhiều lớp cổng đá. Khi cả hai bước vào, trước mặt họ là một viên đá màu đen kỳ lạ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.
“Đây là Vô Cực Thiên Thạch. Nó không chỉ là một bảo vật, mà còn là gánh nặng của Thanh Thành Phái suốt nhiều thế hệ.” Trưởng môn nói, ánh mắt u ám.
“Gánh nặng?” Mặc Trần nhíu mày.
“Thiên Thạch mang trong mình một sức mạnh không tưởng, nhưng nó cũng thu hút lòng tham của những kẻ ác. Nhiều năm qua, nó đã khiến bao người phải đổ máu. Ngay cả Thanh Thành cũng từng suýt bị hủy diệt vì nó.”
“Vậy sao không hủy nó đi?”
“Không thể. Bản thân Thiên Thạch là một phần của trời đất, không ai có thể phá hủy nó. Chỉ có thể giữ nó an toàn, tránh xa khỏi tay kẻ xấu.”
[Kẻ thù lộ diện]
Đúng lúc đó, cánh cửa hậu điện bật mở. Một người đàn ông vận áo choàng đen, khuôn mặt che kín bởi chiếc mặt nạ bạc, xuất hiện.
“Trưởng môn, Mặc công tử, các ngươi nghĩ có thể giấu được bảo vật này mãi sao?” Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự đe dọa.
“Ngươi là ai?” Trưởng môn quát lớn.
“Hãy gọi ta là Dạ Phong. Ta đến để lấy thứ thuộc về ta.”
Không đợi câu trả lời, Dạ Phong vung tay, một luồng khí đen từ lòng bàn tay hắn bắn ra, nhắm thẳng vào trưởng môn. Mặc Trần nhanh như cắt đỡ lấy, thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, phá tan luồng khí.
“Ngươi có vẻ khá đấy.” Dạ Phong cười lạnh, rút từ áo choàng ra một thanh kiếm dài, ánh đen nhấp nháy quanh lưỡi kiếm như những ngọn lửa ma quái.
Trận chiến bùng nổ ngay tại hậu điện.
[Cuộc đối đầu sinh tử]
Mặc Trần và Dạ Phong lao vào nhau, kiếm khí va chạm tạo thành những tia sáng rực rỡ. Dạ Phong không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng xảo quyệt, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối thủ.
Trưởng môn bị thương nhẹ nhưng vẫn cố gắng dùng nội lực bảo vệ Vô Cực Thiên Thạch khỏi những đợt tấn công lan tỏa.
Bên ngoài, Tô Phong và Lý Tề Châu cũng đang cố gắng giữ vững phòng tuyến. Tuy nhiên, địch nhân ngày càng đông, chúng dường như không có ý định rút lui.
Mặc Trần, sau một hồi giao đấu, nhận ra Dạ Phong không chỉ muốn cướp Thiên Thạch mà còn đang thử nghiệm sức mạnh của mình.
“Ngươi muốn gì? Cướp Thiên Thạch hay đơn thuần muốn phá hủy tất cả?” Mặc Trần gằn giọng.
“Phá hủy? Không. Ta muốn sức mạnh của nó, và ngươi, kẻ cản đường, sẽ là bài kiểm tra cuối cùng.”
Lời nói của Dạ Phong như đổ thêm dầu vào lửa. Mặc Trần quyết định dốc toàn lực.
“Được, vậy để xem sức mạnh của ngươi lớn đến đâu.”
Hắn vận dụng chiêu kiếm tối thượng, “Nhất Kiếm Đoạn Thiên”, một nhát kiếm chém xuống tạo ra luồng sáng như muốn xé toạc không gian.
Dạ Phong bị luồng kiếm khí ép lùi lại, nhưng trước khi biến mất, hắn để lại một lời nói đầy bí ẩn:
“Đây chỉ là khởi đầu. Hẹn gặp lại các ngươi khi sức mạnh thật sự của Thiên Thạch thức tỉnh.”
[Sóng gió còn ở phía trước]
Trận chiến tạm kết thúc, nhưng hậu quả để lại thật nặng nề. Trưởng môn Thanh Thành nhìn viên Thiên Thạch, ánh mắt đầy âu lo.
“Dạ Phong là ai? Hắn từ đâu đến?” Tô Phong hỏi khi cả ba gặp lại nhau.
“Ta không biết. Nhưng rõ ràng, hắn không phải kẻ tầm thường.”
Mặc Trần trầm ngâm, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm. Hắn biết rằng cuộc hành trình này đã bước sang một giai đoạn mới, nơi những thử thách còn khắc nghiệt hơn đang chờ đợi họ.