Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 18: Bí Mật Của Thanh Thành Phái

Sau khi thoát khỏi sự mê hoặc từ Nguyệt Sát , Mặc Trần, Lý Tề Châu và Tô Phong tiếp tục hành trình về phía bắc, nơi Thanh Thành Phái nổi tiếng tọa lạc trên đỉnh núi Bạch Vân. Được biết đến như một môn phái danh giá với hơn trăm năm lịch sử, Thanh Thành Phái không chỉ nổi danh nhờ kiếm thuật cao siêu mà còn bởi những bí mật được truyền tụng là liên quan đến một thứ bảo vật có thể thay đổi cục diện giang hồ.

[Lời mời bất ngờ]

Khi vừa đến chân núi, cả ba gặp một thiếu niên vận áo xám, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt sắc bén. Thiếu niên cúi chào, giọng nói kính cẩn nhưng đầy thận trọng:

“Ba vị hẳn là cao nhân giang hồ, tiểu nhân được lệnh trưởng môn Thanh Thành thỉnh các vị lên núi làm khách.”

“Trưởng môn Thanh Thành Phái? Chúng ta không quen biết ai ở đó, sao lại được mời?” Lý Tề Châu nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Thiếu niên cúi đầu: “Trưởng môn nói, ba vị anh hùng gần đây danh tiếng lẫy lừng, đặc biệt là công tử ăn mặc giản dị dùng kiếm như thần. Người mong muốn kết giao và có vài chuyện cần bàn bạc.”

“Đi thôi. Nếu đây là cạm bẫy, ta cũng muốn biết bọn chúng định làm gì.” Mặc Trần nhún vai, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán.

[Thanh Thành Sơn]

Con đường lên núi uốn lượn quanh co, sương mù bao phủ khiến khung cảnh vừa huyền bí vừa nguy hiểm. Khi đến đỉnh, cả ba ngạc nhiên trước sự hùng vĩ của Thanh Thành Phái. Những dãy nhà cổ kính được xây trên vách núi, bao quanh bởi rừng trúc xanh rì.

Trưởng môn Thanh Thành, một lão nhân tóc bạc nhưng thần thái uy nghi, đứng trước đại điện đón tiếp.

“Mặc công tử, Lý huynh, Tô công tử, thật hân hạnh được gặp ba vị. Xin thứ lỗi vì đã mạo muội gửi lời mời.”

“Trưởng môn khách sáo rồi. Chúng tôi cũng tò mò về ý định của người.” Mặc Trần bước lên, ánh mắt bình tĩnh.

Lão trưởng môn mời cả ba vào đại điện, nơi trà và rượu đã được chuẩn bị sẵn.

[Bí mật của Thanh Thành]

Sau một hồi trò chuyện xã giao, trưởng môn đột nhiên chuyển giọng nghiêm nghị:

“Thực ra, ta mời các vị đến đây vì Thanh Thành Phái đang đối mặt với một nguy cơ lớn. Một thế lực bí ẩn đã nhằm vào chúng ta, mục tiêu của chúng là ‘Vô Cực Thiên Thạch’ – một bảo vật trấn phái.”

“Vô Cực Thiên Thạch là gì?” Lý Tề Châu hỏi, giọng đầy tò mò.

“Là một viên đá được cho là rơi từ thiên thượng, mang sức mạnh vô biên. Tương truyền, ai luyện được sức mạnh từ nó sẽ đạt đến cảnh giới vô thượng. Nhưng nó cũng là nguồn gốc của tai họa, khiến bao thế hệ Thanh Thành phải chiến đấu để bảo vệ.”

Trưởng môn dừng lại, ánh mắt hướng về phía Mặc Trần. “Ta mời các vị đến đây, một phần vì ngưỡng mộ tài năng, một phần vì hy vọng có thể nhờ sức mạnh của các vị để bảo vệ bảo vật này.”

“Người cho rằng chúng tôi sẽ tham gia vào chuyện này mà không biết rõ mọi thứ sao?” Tô Phong cười nhạt.

“Ta hiểu, và ta không ép buộc. Nhưng...” Trưởng môn ngập ngừng. “Nếu các vị muốn rời đi, e rằng sẽ không dễ.”

[Cạm bẫy bất ngờ]

Đúng lúc đó, tiếng chuông lớn vang lên từ phía rừng trúc. Một đệ tử Thanh Thành hớt hải chạy vào: “Trưởng môn! Địch nhân đã tấn công, chúng ta bị vây rồi!”

Cả ba nhìn nhau, hiểu rằng họ đã rơi vào một thế trận nguy hiểm.

“Thật đúng lúc,” Mặc Trần cười nhạt, rút kiếm. “Xem ra muốn xuống núi cũng không dễ.”

[Trận chiến trong rừng trúc]

Cả nhóm nhanh chóng di chuyển đến rừng trúc, nơi bóng tối dày đặc bao trùm. Đám địch nhân mặc áo đen, mặt che kín, động tác nhanh nhẹn như báo. Chúng không nói một lời, chỉ vung vũ khí lao vào.

Mặc Trần dẫn đầu, thanh kiếm trong tay lóe sáng như ngọn lửa rực cháy trong đêm tối. Một đường kiếm như tia chớp xé tan đội hình kẻ địch.

Lý Tề Châu vừa vung đao vừa cười lớn: “Bọn này cũng chỉ đến thế!”

Nhưng ngay lúc đó, từ trong bóng tối, một bóng người khác xuất hiện. Kẻ này mang theo một cây thiết côn lớn, khí lực kinh người, chỉ một chiêu đã ép Lý Tề Châu lùi lại.

“Coi chừng!” Tô Phong hét lớn, vung quạt tạo ra một cơn lốc đẩy lùi kẻ địch.

“Chúng ta không thể tiếp tục bị động. Phải tìm ra kẻ đứng đầu!” Mặc Trần quát lớn, dẫn đầu phá vòng vây.

[Lời thách thức]

Sau khi đánh bại đợt tấn công, cả ba đứng trên bãi đất trống. Đám áo đen đã rút lui, để lại một chiếc hộp nhỏ nằm trên đất.

Trưởng môn Thanh Thành mở hộp, bên trong là một tấm lụa đỏ thẫm với dòng chữ viết bằng máu:

“Vô Cực Thiên Thạch thuộc về chúng ta. Nếu muốn giữ mạng, giao nó ra trong ba ngày.”

Ánh mắt của Mặc Trần trở nên sắc lạnh. Hắn biết rằng, trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.