Sau những thử thách dồn dập, Mặc Trần, Lý Tề Châu, và Tô Phong tiến vào một vùng đất mới mang tên Lạc Nguyệt Thành. Thành trì này nổi tiếng với cảnh sắc đẹp như tranh vẽ, những hồ nước trong xanh phản chiếu ánh trăng sáng, và tiếng đàn hát vang vọng qua những con phố cổ kính. Nhưng đằng sau vẻ ngoài yên bình ấy, một luồng khí u ám thoảng qua khiến cả ba không thể thoải mái hoàn toàn.
[Tiếng đàn trong đêm]
Đêm ấy, khi cả ba dừng chân tại một quán trọ nhỏ ven hồ, tiếng đàn cầm du dương vang lên từ xa. Giai điệu ấy nhẹ nhàng, mê hoặc như những ngón tay vô hình chạm vào tâm hồn, khiến lòng người như lạc vào cõi mộng.
“Tiếng đàn này...” Tô Phong khẽ cau mày, dừng tay rót rượu. “Có gì đó không đúng.”
“Không đúng ở đâu? Ta thấy khá thư thái.” Lý Tề Châu dựa vào ghế, vẻ mặt thư giãn.
Mặc Trần không nói gì, ánh mắt sắc bén hướng về phía hồ. “Tiếng đàn này không đơn thuần là âm nhạc. Nó đang dẫn dụ người nghe.”
Đúng lúc đó, từ phía bờ hồ, một bóng người xuất hiện. Nàng mặc một bộ hồng y xinh đẹp mê hoặc lòng người, đôi mắt trong veo tựa nước hồ thu, mái tóc đen dài buông xõa như dòng suối chảy. Nàng không phải người đẹp nhất họ từng thấy, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, như thể cả thế giới xung quanh đều chỉ là phông nền cho nàng.
“Các vị anh hùng, hẳn là khách phương xa? Ta là Nguyệt Sát, kẻ đàn ca mưu sinh giữa đời phiêu bạt.” Giọng nàng nhẹ nhàng, như một bài hát.
[Cuộc gặp định mệnh]
“Nguyệt cô nương, tiếng đàn của cô khiến chúng tôi phải tìm đến. Quả thật tài nghệ xuất chúng.” Tô Phong lịch sự đáp lời, ánh mắt dù trầm tĩnh nhưng không rời khỏi nàng.
Nguyệt Sát mỉm cười, nụ cười vừa hiền hòa vừa bí ẩn. “Tiếng đàn này không chỉ là để ca ngợi thiên nhiên, mà còn để tìm tri kỷ. Chẳng hay các vị có muốn cùng ta trò chuyện đôi câu bên hồ đêm nay?”
Không đợi câu trả lời, nàng quay người, tà váy trắng khẽ lay động trong ánh trăng. Lý Tề Châu, không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng, lập tức đứng dậy đi theo. Tô Phong định ngăn lại, nhưng Mặc Trần lắc đầu.
“Đi thôi. Ta muốn biết cô nương này thực sự là ai.”
Dưới ánh trăng
Bên bờ hồ, Nguyệt Sát ngồi bên chiếc đàn cầm. Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn, tạo nên một giai điệu dịu dàng nhưng đầy ma mị.
“Các vị hẳn là những người phiêu bạt giang hồ, gánh trên vai những sứ mệnh lớn lao.” Nàng nhìn Mặc Trần, đôi mắt sáng ngời như xuyên thấu tâm can.
“Chỉ là những kẻ đi tìm lý tưởng của mình.” Mặc Trần bình thản đáp, ánh mắt không rời khỏi nàng.
“Còn cô nương thì sao? Cớ gì lại phiêu bạt ở nơi heo hút này?” Tô Phong hỏi, giọng mang chút nghi ngờ.
“Ta chỉ là một nữ nhân cô độc, tìm chút niềm vui trong cuộc đời ngắn ngủi.” Nàng cười nhẹ, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Tề Châu, người đang dần chìm vào một trạng thái lơ đễnh.
“Châu, ngươi sao vậy?” Mặc Trần cau mày khi thấy bạn mình có vẻ mất tập trung.
“Ta... ta thấy nàng thật đẹp, thật...” Lý Tề Châu nói mà như đang mơ màng.
“Cẩn thận, nàng ta đang dùng thuật thôi miên!” Tô Phong hét lớn, vung quạt ngọc, tạo ra một luồng gió mạnh đánh tan tiếng đàn.
Nguyệt Sát ngưng lại, nụ cười trên môi vụt tắt. “Quả nhiên, các ngươi không phải những kẻ dễ dàng bị mê hoặc.”
[Trận chiến bên hồ]
Không gian đột ngột biến đổi. Hồ nước trong xanh trở nên đen kịt, ánh trăng bị che khuất bởi những đám mây dày đặc. Nguyệt Sát đứng dậy, khí chất dịu dàng biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí lạnh lẽo.
“Ta không muốn làm hại các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã biết quá nhiều, ta không thể để các ngươi rời đi.”
Nàng vung tay, và từ đôi mắt nàng phát ra những tia sáng đỏ rực. Lý Tề Châu lập tức quỳ xuống, tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
“Châu, tỉnh lại!” Mặc Trần hét lớn, lao tới nhưng bị chặn lại bởi một bức màn ánh sáng kỳ lạ.
“Ngươi nghĩ có thể dễ dàng tiếp cận ta sao?” Nguyệt Sát cười lạnh, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Mặc Trần.
Nhưng Mặc Trần chỉ nhắm mắt, tập trung toàn bộ tâm trí vào thanh kiếm trong tay. “Dùng thuật thôi miên với ta? Ngươi sẽ hối hận.”
Hắn mở mắt, ánh kiếm lóe lên, cắt đôi bức màn ánh sáng trong chớp mắt.
[Cuộc đấu trí và sức mạnh]
Nguyệt Sát giật mình, lùi lại vài bước. Tô Phong tận dụng cơ hội, quạt ngọc tung ra một chiêu “Phong Vũ Bạo”, tạo thành một cơn gió mạnh cuốn lấy nàng.
Nàng không hề hoảng loạn, khẽ lướt ngón tay qua dây đàn, tạo ra một luồng âm thanh sắc bén phá tan cơn gió.
“Các ngươi nghĩ chỉ dựa vào sức mạnh có thể thắng được ta sao?”
Nàng cười lạnh, rồi bỗng biến mất vào bóng tối. Từ bốn phía, những hình ảnh của nàng xuất hiện, tất cả đều giống nhau, như những chiếc gương phản chiếu.
“Ảo ảnh!” Tô Phong hét lên.
“Không, đây không chỉ là ảo ảnh. Đây là thuật phân thân thực thể.” Mặc Trần nói, nhắm mắt lại để cảm nhận luồng sát khí thực sự.
Hắn xoay người, tung một nhát kiếm mạnh mẽ vào khoảng không bên trái. Nguyệt Sát hiện ra, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức.
“Ngươi giỏi đấy, nhưng trận này chưa kết thúc.”
Nàng phất tay, cả không gian xung quanh như sụp đổ, kéo cả ba vào một mê cung mới.
---
Khi tỉnh lại, Mặc Trần nhận ra mình đang ở một nơi khác, không còn hồ nước hay ánh trăng. Nguyệt Sát đã biến mất, chỉ để lại một chiếc đàn cầm và những lời nói bí ẩn:
“Ta không phải kẻ thù của các ngươi... nhưng nếu còn gặp lại, đừng mong thoát dễ dàng.”
Lý Tề Châu và Tô Phong cũng dần tỉnh lại. Cả ba nhìn nhau, hiểu rằng họ vừa đối đầu với một nữ nhân không tầm thường, và rằng hành trình phía trước sẽ còn đầy hiểm họa.