Có vẻ cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Quyết Quân lên tiếng, giọng anh nhẹ như mất hết sức lực: "Tôi sẽ không làm tổn thương cô, Khanh Diên dẫn đường."
Khanh Diên không muốn tin, nhưng cũng buộc phải tin.
Tổ tinh thần của anh đã khép lại sau lưng cô, nó biến thành một chỉnh thể rắn chắc nhẵn bóng, không có bất kỳ lối ra nào.
Trong tình huống này, bất kỳ sự chống đối nào của cô cũng đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.
Anh ta đang làm gì vậy? Không phải Lang Vương rất thân thiện với dẫn đường sao?
Dù hoảng loạn cỡ nào Khanh Diên cũng không có cách hỏi rõ ý đồ của Quyết Quân.
Mặc kệ, Khanh Diên cắn môi, để giọt nước tí hon trượt dọc theo sợi dây vào sâu trong tổ thép.
Cô hoàn toàn không hy vọng mình có thể khiến lính gác cấp S này để lộ ra tinh thần thể thực sự.
Chỉ cần tỏ vẻ một chút để vị giám khảo nghiêm khắc quá mức này biết cô đã cố gắng hết sức, không bỏ cuộc giữa chừng là được rồi.
Cô dự định như vậy, nhưng không ngờ ngay khi tinh thần thể của cô lướt qua, chiếc tổ cứng như thép tưởng chừng bất khả xâm phạm này lại bắt đầu co thắt rồi giãn nở không kiểm soát, cứ như một cái tổ sống bằng thịt.
Aaa, nó không định thực sự nuốt chửng cô đấy chứ?
Khanh Diên siết chặt nắm tay, chuông báo động trong lòng vang lên, tinh thần thể cũng bị cảm giác căng thẳng ảnh hưởng khiến nó càng khó điều khiển hơn.
Sâu trong tổ hiện ra bóng một con quái vật khổng lồ, giọt nước của Khanh Diên cuối cùng cũng mất khống chế, nó hóa thành một sợi dây mảnh theo bản năng, vụt mạnh vào con quái vật rồi thuận thế siết chặt quanh cổ nó, kéo giật về phía sau.
Đó là một con sói xám đồ sộ như một ngọn núi. Sợi dây nước của cô mỏng manh đến buồn cười khi so với cái cổ lông lá khổng lồ kia.
Ai không biết còn tưởng đó là chiếc vòng cổ nó đeo, còn tinh thần thể của cô chỉ là vật trang trí lóe sáng của cái vòng đó.
Khi Khanh Diên còn đang cầu nguyện con sói khổng lồ không phát hiện đòn tấn công yếu ớt của mình thì nó đã cúi xuống, thấp giọng gầm gừ.
Khanh Diên bật ho khan, ngả người vào lưng ghế, hàng mi ướt nhòe run rẩy mở ra, nước mắt dâng lên, thở dốc.
Ánh đèn trong phòng lẽ ra nên rọi vào đồng tử Khanh Diên nhưng không, một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô.
Ngẩng đầu, cô thấy Quyết Quân không biết đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Chiếc bàn làm bằng kim loại đặc biệt bị một vuốt chém làm đôi, đổ sang hai bên.
Khanh Diên mở to mắt, nín thở nhìn anh cúi thấp đầu, một cái đuôi sói lông lá, thô to quấn lấy mắt cá chân cô.
Trên trần, tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Khanh Diên không thể không dựa sát vào vách kính bên cạnh, đúng lúc này có ai ở ngoài đang chậm rãi gõ gõ, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô di chuyển, bắt gặp một đôi mắt màu đỏ nhạt. Chủ nhân của đôi mắt kia cũng đang dựa vào vách kính, hắn đứng song song với Quyết Quân, cùng quan sát cô qua tấm chắn trong suốt.
Thấy cô căng thẳng sắp rơi nước mắt, hắn nhìn chằm chằm vài giây, khóe môi mỏng kéo lên thành cái nhếch miệng. Hắn giơ hai ngón tay lên, ý bảo cô làm động tác “V” để hắn chụp hình giữ làm kỷ niệm.
“Con dơi” dở hơi này, có bệnh không?
Khanh Diên tức đến đỏ mắt, nhưng cô không có thời gian để ý đến hắn. Cô ngẩng đầu nhìn Quyết Quân đang trầm mặc nhốt cô vào góc: "... Giám khảo," cô không dám nói to, giọng run run, "Xin... xin lỗi."
Giảng viên đã từng dặn đi dặn lại nhất định không được tấn công tinh thần thể của lính gác cấp S, vậy mà cô vẫn không thể kiểm soát được chính mình.
Khanh Diên cố gắng nhớ lại nội dung bài giảng, càng nhớ khuôn mặt càng tái nhợt.
Tinh thần thể là điểm yếu chí mạng của lính gác. Chúng mạnh mẽ nhưng cũng mong manh, một khi bị tấn công sẽ tự động đánh dấu kẻ địch khiến lính gác sinh ra phản xạ căm thù đối với kẻ đó.
Quyết Quân không xé cô ra thành từng mảnh đã tốt lắm rồi. Như giảng viên từng nói, tinh thần thể của lính gác khi bị tấn công sẽ tự động phản kích phá hủy tinh thần thể của cô theo bản năng, biến cô thành một cái xác không hồn.