Hình như cô sắp tiêu đời rồi, Khanh Diên nghĩ, cơ thể mảnh khảnh run rẩy sắp quỵ. Cô chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Giọt nước chạm vào mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Quyết Quân, đồng tử xanh lục của anh chăm chú nhìn nó lăn dọc theo đường gân trên tay mình.
Giọng của cô cũng yếu ớt tựa như giọt nước kia vậy, anh từ từ ngẩng lên, đưa mắt nhìn Vincent đang đứng nghiền ngẫm ngoài tấm kính, cơn cảnh giác lẫn chán ghét đối với lính gác dị hóa khiến anh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chưa đợi đội cảnh vệ đến anh đã tự đứng thẳng dậy. Quyết Quân nhìn thoáng qua Khanh Diên vừa bị mình dồn vào góc tường, khuôn mặt cô còn vương vệt nước mắt, lọn tóc mai ẩm mồ hôi dính bết vào má, trông rất đáng thương. Vì né tránh anh, cô gần như ép sát toàn thân vào tấm kính, hoàn toàn không giống người vừa dùng tinh thần thể quất roi anh mà ngược lại, cứ như bóng đổ của anh mang sức nặng đang tàn nhẫn dày vò cô đến không chịu nổi vậy.
Dù thế nào thì lỗi cũng do anh không kiểm soát được bản thân.
Quyết Quân cố nén ý muốn giúp cô chỉnh lại mái tóc rối: "Xin lỗi, dẫn đường Khanh Diên."
Anh quay người, chủ động phối hợp đeo mặt nạ chống cắn và còng tay điện, ra hiệu cho cảnh vệ đưa mình đi.
Khanh Diên nhìn theo bóng lưng Lang Vương khuất dần. Mắt cá chân cô vẫn còn tàn lưu hơi ấm nóng từ đuôi anh, nhưng khi anh xoay lưng cô lại không nhìn thấy cái đuôi nào, chỉ thấy bóng anh nghiêm trang bước đi.
Vậy là xong rồi sao?
Khanh Diên vẫn chưa hoàn hồn, cô thất thần rời khỏi phòng kén, từ từ điều chỉnh nhịp thở. Cô định xem bảng điểm trên màn hình chung. Điểm của bài kiểm tra dẫn đường gồm hai phần: một phần do giám khảo chấm thủ công, phần này cô tạm thời đã hết hy vọng. Phần còn lại là kết quả do thiết bị kiểm tra, dựa trên các chỉ số như mức độ hồi phục tinh thần thể của giám khảo để đánh giá tổng hợp.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì màn hình đột nhiên lóe sáng, dữ liệu trên đó đã bị ai xóa mất.
Khanh Diên nhìn ra cửa phòng, Vincent đang đứng đó nhếch môi cười: "Giám khảo mất kiểm soát trước khi đánh giá xếp hạng, điểm của thí sinh bị hủy."
"Hẳn phải để một giám khảo khác thực hiện kiểm tra lần hai."
"Con sói hôi kia là cấp S, giám khảo mới cũng phải là cấp S."
Vincent bước vào phòng kén, hai cánh mở ra, ánh sáng xuyên qua màng cánh mỏng phủ lên người Khanh Diên những đường vân li ti tạo thành một bức màn, đôi mắt đỏ lười biếng nửa khép, hắn cúi nhìn cô từ trên cao, khinh miệt: "Cô thật may mắn. Vị giám khảo cấp S duy nhất còn lại vẫn chưa rời khỏi trường thi."
Hắn vừa nói vừa cầm chiếc thẻ làm việc trên tay quét qua mắt cô, Khanh Diên vô thức nhắm mắt lại, lùi về sau một bước.
Vincent cúi đầu nhìn vệt nước vương trên thẻ, mắt đỏ lóe lên chế giễu: "Thì ra cô cũng biết sợ."
Hắn dừng lại, tiếp lời: "Số 12, bộ dạng sợ hãi rơi nước mắt của cô, thật khiến người ta hưng phấn biết bao.”