Hàng mi Khanh Diên khẽ run rẩy, cô muốn mở mắt nhưng chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lang Vương vang lên: "Đừng mở mắt, tập trung."
Giọng anh không hẳn nghiêm khắc nhưng vẫn có sức uy hϊếp rất lớn đối với Khanh Diên. Cô ngay lập tức thẳng lưng, các ngón tay đan chặt vì căng thẳng, nhắm tịt mắt lại.
A? Sợi dây tinh thần của Khanh Diên giống như tên trộm nghiệp dư đang chuẩn bị vận sức bẻ khóa nhưng lại phát hiện cửa đã mở sẵn vậy, cô do do dự dự tiến vào tổ tinh thần đồ sộ như quái vật kia. Ban đầu cô chỉ định đi tới ngưỡng cửa, nhưng hiện giờ toàn bộ cấu trúc phức tạp sâu hoắm của nó đã hiện ra trong tâm trí cô, tùy ý chờ cô lật giở.
Dây tinh thần mỏng manh dung hợp vào chiếc tổ lạnh lẽo khổng lồ, những sợi dây len lỏi mảnh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Liên… liên kết rồi?
Là thật hay giả vậy? Khanh Diên mơ hồ nghĩ, cô tiếp tục khám phá cái tổ như đang lật giở một cuốn bách khoa toàn thư.
Lính gác cấp A có thể tự do điều khiển tổ tạo trạng thái giả để bảo vệ lõi tinh thần thể bên trong. Lính gác cấp S thậm chí còn có thể thao túng làm tổ và tinh thần thể liên tục thay đổi thành trạng thái tấn công, phản kích hoặc tiêu diệt những dẫn đường muốn khống chế họ.
Khanh Diên hoàn toàn không biết, ngay khoảnh khắc cô bước vào tổ tinh thần, lưng của Lang Vương trẻ tuổi đã căng chặt đến mức khom thành hình cánh cung.
Răng nanh suýt nữa mất khống chế mọc lên, đó là nanh sói sinh ra sau khi đồng bộ thân xác với tinh thần thể.
Khác với những lính gác biến dị thích phô trương hình thể dị hóa, lính gác chính thống cực kỳ ghét việc để lộ những bộ phận biến dị này trong trạng thái không chiến đấu.
Nó đại diện cho sự mất kiểm soát và sa ngã.
Đôi mắt xám xanh của sói vương chăm chú nhìn Khanh Diên – người vẫn đang hoàn toàn không hay biết gì. Anh cố gắng giữ nhịp thở thật chậm, thu hồi răng nanh sắc nhọn, nỗ lực kìm nén ý muốn tấn công kẻ khởi xướng ngây thơ đã khiến anh bộc lộ sự yếu đuối này.
Tinh thần thể… tinh thần thể đâu? Khanh Diên vừa tìm vừa muốn bỏ cuộc.
Rộng quá đi, lật tới lật lui "mỏi tay" quá rồi.
Nghĩ vậy, những sợi dây tinh thần của cô giống như dòng suối bị tắc nghẽn, đồng loạt rút lui từ bốn phương tám hướng về điểm xuất phát.
Cơ thể vừa mới thả lỏng được một chút của Quyết Quân cứng còng trở lại, dây tinh thần của cô mỏng manh như khói, khiến anh tuy không cảm nhận được chút trọng lượng nào nhưng vẫn nhạy bén nhận ra chúng đang rút lui, cảm giác ma sát trên vách tổ khi chúng rời đi làm da đầu anh tê dại. Anh nghiến răng gằn ra một mệnh lệnh nghiêm khắc, không phải thúc giục cô rút lui nhanh lên mà là: "Không được ngừng."
Sợi dây mảnh khảnh lạch cạch khựng lại, run run.
Cơ thể cứng như thép của Lang Vương cũng đang run rẩy, bàn tay siết chặt hằn rõ từng đường gân. Anh cố gắng giãn cơ thể đang cứng còng của mình ra để người ngoài không nhận thấy dị thường. Anh mở mắt, đôi mắt xanh lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh dẫn đường nhát gan đang ngồi phía đối diện, âm giọng cũng không còn đông cứng như vừa nãy: "Khanh Diên dẫn đường, xin hãy tiếp tục."
Ừm… Hàng mi dài của Khanh Diên run run, tiếp tục thế nào đây?
Không thể tùy tiện cho cô một điểm F rồi thả cô đi sao?
Khanh Diên vẫn đang nhắm mắt, cô không nhìn thấy Quyết Quân nhưng áp lực từ Lang Vương dường như càng nặng hơn khi không có thị lực. Cô cảm giác được anh đang nhìn cô, nhìn không chớp mắt.
Khanh Diên nhớ lại những lần làm bài tập qua loa để đối phó với giáo viên trước kia.
Cô để dây tinh thần "bám" hời hợt lên vách tổ Quyết Quân, giả vờ "trói lại”, cố tỏ vẻ như mình đã kiểm soát được anh, cẩn thận chờ tổ tinh thần của anh kháng cự hất cô ra ngoài.
Nhưng tổ tinh thần to lớn như tòa thành thép ấy lại không có bất kỳ phản kháng nào.
Khanh Diên quyết định mặc kệ, cô gọi tinh thần thể của mình ra, men theo một sợi dây xâm nhập vào tổ.
Tinh thần thể của cô còn nhỏ bé hơn cả sợi dây vừa nãy, chỉ là một giọt nước, nó đứng giữa cái tổ rộng lớn như lọt thỏm vào đại dương bao la, một khi tiến vào sẽ lập tức bị “đại dương” nuốt chửng, không thể chống cự.