Dẫn Đường Cấp F Bị Lính Gác Cấp S Mơ Ước

Chương 5

Khanh Diên tìm thấy phòng kén A5, sau khi gõ cửa, mặt kính mịn màng không tì vết mở ra, cô bước vào.

Quyết Quân đang xử lý công việc, trên sống mũi thẳng là cặp kính gọng vàng mảnh, anh thấp giọng nói: "Mời ngồi."

Đợi khi cô yên vị anh mới ngẩng đầu lên, tay anh lướt trên quang não mở hồ sơ kết quả kiểm tra trước đây của cô.

Khanh Diên nhìn anh chăm chú xem bảng điểm thê thảm của mình, hai chân cô khép chặt, cố gắng làm cho tư thế ngồi trông thật ngoan ngoãn.

Đây đúng là lần đầu tiên Quyết Quân thấy một bảng điểm tệ hại đến vậy. Anh ngước lên, đôi mắt xanh lục lạnh lẽo phủ lên người cô nàng dẫn đường mảnh mai trước mặt.

Ánh sáng lạnh trong phòng kén vốn tự mang hiệu ứng tăng cường độ tương phản khiến mái tóc đen nhánh của cô càng đậm màu, làn da trắng tuyết càng mịn màng, đôi môi đỏ thẫm cũng càng căng mọng hơn.

Cô giống như hoa thật, không phải một đóa mà chỉ là một cánh hoa mỏng manh bay là là giữa không trung. Thân hình mảnh khảnh vừa yếu ớt vừa mong manh, tựa hồ chỉ cần một tia nhìn hơi có sức nặng của anh thôi cũng đủ nghiền nát cánh hoa đó, ép ra những dòng chất lỏng tỏa hương thơm nhè nhẹ.

Quyết Quân nhìn như chỉ làm động tác tháo kính đơn giản, nhưng thực tế anh đang cố gắng thu lại uy áp từ ánh nhìn của mình. Anh mở miệng, giọng trầm thấp: "Khanh Diên dẫn đường, cô cần tôi hỗ trợ gì không?"

Thành tích tốt nhất của cô là F, anh không có ý khinh thường cô nhưng việc giữa họ có khoảng cách là sự thật, nếu cô muốn tạo dựng liên kết tinh thần với anh, cô nhất định sẽ cần đến nhiều sự trợ giúp hơn.

Tiếp xúc cơ thể là "công cụ" được cho phép trong kỳ kiểm tra này.

Đây là lần đầu Quyết Quân làm giám khảo, để giảm bớt áp lực tâm lý cho dẫn đường, anh chủ động đưa ra lựa chọn này cho cô cân nhắc, nhưng kỳ thực tim anh đã bắt đầu đập nhanh hơn, toàn thân vô thức căng chặt, thần sắc lại vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh trầm ổn.

Khanh Diên lắc đầu: "Cảm ơn giám khảo, tôi không cần. Anh…" Cô nhìn cơ thể to lớn gấp vài lần mình của Quyết Quân, vô thức rụt rụt chân lại, "Ngồi ở đó là được."

Quyết Quân có chút ngạc nhiên, chú ý đến hành động thu mình theo bản năng của cô, anh cũng không dám làm gì thêm. Như mãnh thú to lớn cố gắng làm giảm sự phòng bị của động vật nhỏ, anh tự biến mình thành một pho tượng bất động.

"Vậy cũng không cần bật tấm chắn của phòng kén đúng không?" Có một vài hành vi tiếp xúc không tiện để người khác quan sát, cũng để giúp dẫn đường tập trung hơn, tấm kính phòng kén có thể biến thành màu xám chắn tầm nhìn từ bên ngoài. Nhưng Quyết Quân nghĩ cô nàng dẫn đường trông mong manh dễ vỡ cả về tinh thần lẫn thể chất này chắc sẽ thấy an tâm nếu giữ nguyên kính trong suốt cho người ngoài có thể quan sát được.

Anh hỏi ý kiến của Khanh Diên, sau khi nhận được cái gật đầu thay cho câu trả lời, anh hơi nghiêng đầu, thả lỏng rào chắn của tổ tinh thần*, tự nguyện mở ra chờ cô liên kết: "Khi nào cô chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu."

(*tổ tinh thần – bản gốc “tinh thần sào”: một dạng làm tổ trong thế giới tinh thần của lính gác.)

Không có câu nào của Quyết Quân thể hiện quan tâm trực tiếp, nhưng từ giọng điệu hết sức chừng mực từ nãy giờ, cô có thể cảm nhận được sự chăm sóc và bảo vệ kẻ yếu được khắc sâu trong bản năng của Lang Vương trẻ tuổi, vì vậy Khanh Diên cũng dần thả lỏng: "Được."

Quanh thân Lang Vương không còn phòng bị, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn, anh đã cố gắng hết sức trong khuôn khổ nguyên tắc của mình để tạo điều kiện cho cô.

Nhưng có lẽ cô vẫn sẽ khiến anh thất vọng.

Khanh Diên nhắm mắt lại, chỉ dẫn sợi dây tinh thần mỏng manh như dây diều của mình tiến vào tổ tinh thần rộng mở của vị giám khảo trước mặt.

Chúa ơi… Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Không hổ danh vua sói, tổ tinh thần của anh ta quá lớn, ngay cả khi đã gỡ bỏ hết phòng vệ, yên vị ở đó cho cô tùy ý xâm nhập thì nó vẫn cho cô cảm giác uy nghiêm dày nặng như cấp thần.

Cô thậm chí không dám để dây tinh thần của mình chạm vào nó.