Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 28

Cửa sân nhà họ Cố đang mở, Tiền Lan đi thẳng vào sân, sau đó bước đến cửa bếp.

“Tiểu Dư!”

Dư Huệ đang vo gạo để nấu cơm, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại.

“Chị dâu, sao chị lại qua đây?” Cô cười hỏi, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc.

“Còn gì nữa, hai thằng nhóc nhà chị ngửi thấy mùi thịt em nấu thơm quá, bắt chị qua đây học hỏi bí quyết.” Nói rồi ánh mắt Tiền Lan dừng lại trên chiếc nồi đất đang sôi sùng sục bốc lên mùi thơm nức mũi.

Dư Huệ mỉm cười, vo xong gạo cô mới bước đến bên bếp, vừa mở nắp nồi vừa nói với Tiền Lan cách làm món thịt kho tàu.

Tiền Lan tiến lại gần hơn.

“Em đang làm thịt kho tàu.” Dư Huệ vừa nói vừa mở nắp nồi, để lộ những miếng thịt màu nâu đỏ bóng bẩy đang cuộn tròn trong nước sốt sền sệt.

Nhìn thấy món thịt hấp dẫn, Tiền Lan nuốt một ngụm nước miếng. “Màu sắc đẹp thế này, là làm kiểu gì vậy?”

Dư Huệ đậy nắp lại, cẩn thận kể chi tiết cách làm. Cô còn nói: “Thịt này vẫn chưa nấu xong, nếu không chị dâu đợi nếm thử một miếng. Chút nữa em bảo Đông Đông mang qua cho chị vài miếng.”

“Thôi thôi.” Tiền Lan vội xua tay. “Sáng nay đã ăn bánh hành nhà em rồi, giờ lại ăn thịt nữa thì không được. Nhà chị cũng có thịt, em chỉ chị cách làm rồi, chị về tự làm ăn là được.”

“Thịt nhà em nhiều lắm, ăn không hết. Với cả sáng nay em còn nhờ chị trông Bắc Bắc giúp nửa ngày…”

“Làm gì mà nửa ngày, rõ ràng chưa đến hai tiếng. Hàng xóm láng giềng giúp nhau là chuyện bình thường, em mà cứ đưa đồ ăn thế này thì xa cách quá.”

“Được rồi, không nói nữa, chị về nấu cơm đây.” Nói xong, Tiền Lan quay người đi mất.

Dư Huệ nhìn bóng dáng cô, lắc đầu cười khẽ.

Thôi vậy, buổi trưa không mang thịt qua nữa, tối mang bánh bao qua cũng được.

Thịt cô chỉ nấu có một cân rưỡi, trong nồi chỉ còn chừng đó. Chỗ thịt ba chỉ còn lại một cân và hai cân thịt nạc là để làm nhân bánh bao. Mà nhân bánh không thể toàn thịt nạc, phải có chút mỡ mới thơm.

Bánh bao làm nhiều, mang sang cho nhà chị dâu vài cái, chắc chắn họ sẽ không từ chối được.

Nhà họ Cố bắt đầu ăn cơm. Ba anh em Đông Nam Tây nhìn đĩa thịt kho tàu ở giữa bàn khẽ mím môi, rồi không ngừng nuốt nước miếng.

Dư Huệ múc phần trứng và cà chua trong canh cho Bắc Bắc, thêm vài miếng cà rốt trộn với cơm.

“Mấy đứa ăn trước đi.” Cô đút Bắc Bắc ăn xong rồi mới ăn cơm.

Lúc này Cố Đông mới bắt đầu cầm đũa, mục tiêu tất nhiên là đĩa thịt kho tàu hấp dẫn kia.

Cắn một miếng, thịt vừa thơm vừa ngọt, mềm tan ngay trong miệng.

Ba anh em lần đầu tiên được ăn món thịt kho tàu ngon thế này, ăn miếng này lại muốn miếng khác, ăn không thể ngừng nghĩ.

“Ưm, thịt ngon quá!” Cố Tây Tây vui vẻ ngoe nguẩy chân nhỏ dưới gầm bàn, đầu cũng lắc lư theo nhịp.

Cố Đông và Cố Nam nhìn thấy đều cười thằng khờ này, nhưng phải thừa nhận thịt kho tàu này ngon đến mức khiến người ta muốn nhảy cẫng lên, chỉ là bọn họ cố nhịn không nhẩy lên mà thôi.

Bắc Bắc cũng đòi ăn thịt. Dư Huệ làm bộ dùng thìa nhỏ của con xúc “không khí” trong đĩa thịt, trộn vào bát cơm rồi đút cho con ăn.

Cô bé ăn rất vui vẻ, giống như thật sự được ăn thịt vậy.

Dỗ trẻ con, Dư Huệ quả là chuyên gia.

Đợi cho Bắc Bắc ăn xong Dư Huệ mới bắt đầu ăn cơm. Thịt kho tàu lúc ra khỏi nồi, cô đã ăn thử hai miếng.

Có lẽ heo thời này được nuôi tốt, giống heo cũng ngon, nên hương vị thịt làm ra ngon hơn hẳn so với lúc trước cô từng nấu.

Gần một cân rưỡi thịt ba chỉ, thêm không ít nấm hương, mà bốn người lớn nhỏ ăn sạch sẽ, chỉ còn lại nửa bát canh cà chua trứng.

Ba đứa nhỏ không thích uống, bảo có vị kỳ lạ.

Dư Huệ để lại bát canh, tối sẽ hâm nóng uống sau.

Rửa chén xong, Dư Huệ cũng không nghỉ tay, cô nhanh nhẹn nhào bột cho buổi chiều làm bánh bao, sau đó để trong nồi lớn đậy nắp lại ủ.

Sau đó, cô lấy chậu gỗ mang quần áo bẩn tối qua bọn nhỏ đã thay ra giặt sạch.

Trong sân có vòi nước và bàn giặt nên lúc giặt quần áo cũng tiện.

Mấy đứa nhỏ thường ngồi bệt dưới đất chơi nên quần áo bẩn không chịu nổi, cô phải giặt ròng rã hơn nửa tiếng mới xong. Phơi đồ xong cái lưng cô mỏi muốn gãy.

Lúc này mới hai giờ rưỡi chiều, Dư Huệ dự định chợp mắt nửa tiếng rồi dậy trộn nhân bánh.

Cố Nam và Cố Tây đang ngủ trưa trên ghế dài, Cố Đông thì ở phòng khách làm bài tập. Ngày mai là thứ hai, cậu phải đi học nên vừa ăn xong đã lấy cặp ra làm bài cho kịp.