Tiền Lan đang khâu đế giày, định làm cho đứa nhỏ hai đôi giày vải. Cô đặt Bắc Bắc lên ghế dài mát để bé tự chơi.
Dư Huệ vừa đến cửa chưa kịp lên tiếng thì Bắc Bắc đã nhìn thấy cô, bé liền vịn vào lưng ghế đứng dậy, chân nhỏ lảo đảo bước đi, vừa đi vừa gọi: “Ma ma.”
Dư Huệ còn chưa kịp đáp lời, Tiền Lan đã vội vàng ném đế giày cùng kim chỉ trong tay, cuống quýt bế lấy Bắc Bắc.
“Ôi chao, tổ tông nhỏ của tôi, sao con đi được thế này! Nếu té xuống thì làm sao bây giờ?” Tim Tiền Lan bị dọa cho đập thình thịch.
“Chị dâu.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tiền Lan quay đầu nhìn, thì ra là Dư Huệ tới.
“Bảo sao Bắc Bắc lại đột nhiên đứng dậy đi được, hóa ra là em đến.” Tiền Lan cười nói.
“Ma ma...” Bắc Bắc uốn éo trong lòng Tiền Lan, muốn nhào về phía mẹ.
Dư Huệ vội bước lên trước vài bước, đón lấy Bắc Bắc từ tay Tiền Lan.
“Bắc Bắc của chúng ta giỏi quá, biết đi rồi cơ đấy.” Khi nãy trên ghế dài còn đi được mấy bước rất vững nữa chứ.
Tiền Lan nói: “Đã một tuổi rồi, cũng nên biết đi thôi. Em bình thường đừng bế con bé mãi, cũng đừng địu trên lưng nữa, để nó dưới đất tập đi nhiều hơn.”
Dư Huệ gật đầu. Cô dự định tìm người giúp một chiếc chiếu mát lớn, trải trong nhà hoặc ngoài sân để Bắc Bắ bò trên đó rồi tập đi cũng tiện lợi.
“Mua hết đồ rồi chứ?”
“Mua hết rồi...”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Dư Huệ liền ôm Bắc Bắc về nhà, dọn dẹp một chút rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Buổi trưa Dư Huệ định làm món thịt kho tàu, xào một đĩa cà rốt, thêm một tô canh trứng cà chua.
Thịt kho tàu cần nhiều thời gian để làm nên phải bắt tay vô làm sớm.
Trước khi nấu ăn, cô pha một bình sữa bột cho Bắc Bắc, đợi nước vừa đủ ấm liền đưa cho con.
Bắc Bắc cả ngày chưa được uống sữa nên không cần ngửi, chỉ ôm lấy bình sữa đã nằm nửa ngả trong nôi uống ừng ực.
Dư Huệ bảo ba anh em Cố Đông trông em giúp mình rồi đi vào bếp nấu ăn.
Hai mươi phút sau, mùi thơm đậm đà của thịt đã bốc lên từ căn bếp nhà họ Cố, khiến bọn trẻ con xung quanh ríu rít kêu thèm thịt.
Dư Huệ đem thịt thái miếng vuông, sau khi áp chảo rồi thêm nước đun sôi, sau đó đổ cả thịt và nước vào nồi đất.
Chiếc nồi đất này là do Triệu Trường Anh mua để hầm gà khi chăm sóc Lâm Tư Vũ ở cữ. Bây giờ đem hầm thịt kho tàu cũng rất thích hợp.
Nồi đất được đặt lên bếp nấu, Dư Huệ rửa nồi lớn chuẩn bị nấu cơm.
Ba anh em ngửi thấy mùi thịt trong bếp, không ngừng nuốt nước miếng, mỗi đứa cầm một viên kẹo bỏ vào miệng.
Trong miệng có thứ để ăn nên ngửi thấy mùi thơm như vậy cũng sẽ không thèm nữa.
Bên này Tiền Lan cũng mặc tạp dề chuẩn bị nấu cơm.
Vu Lập Tân ngửi thấy mùi thơm của thịt từ nhà bên cạnh, quay đầu nói với mẹ: “Mẹ, trưa nay mình ăn thịt đi. Mẹ sang hỏi dì Dư, thịt nhà dì ấy nấu như thế nào, mình làm giống thế đi.”
Tiền Lan trừng mắt: “Ăn cái gì mà thịt! Cha có ở nhà đâu? Hôm qua mới ăn thịt rồi hôm nay bảo thèm nữa hả?”
Vu Lập Tân dùng ngón tay cái chỉ về phía nhà bên cạnh: “Ngửi thấy mùi thơm như vậy, ai mà không thèm được?”
“Anh cả, anh có thèm không?” Vu Lập Tân hỏi anh trai Vu Kiến Thiết đang làm bài tập trong nhà.
“Thèm.” Vu Kiến Thiết trả lời dứt khoát.
Tiền Lan: “...”
Cô cũng thèm. Tiểu Dư mấy ngày nay, ngày nào cũng nấu thịt đã đành, lại còn nấu thơm như vậy, khiến cho những người hàng xóm như cô thật sự cảm thấy áp lực lớn quá!
Thôi thì để cô sang hỏi thử xem Tiểu Dư nấu thịt thế nào mà thơm nức mũi như vậy?
Nhưng trưa nay không thể nấu thịt được, phải đợi lão Vu về tối ăn mới nấu được.
Tiền Lan tháo tạp dề, liền sang nhà bên cạnh học hỏi kinh nghiệm.