Cố Nam: "Tất cả đều là giả bộ, là đạn bọc đường thôi."
"Đúng vậy." Cố Đông gật đầu.
Bà ngoại đã nói như vậy, mẹ kế đối xử tốt với họ chỉ là giả bộ. Nếu họ nghĩ mẹ kế tốt với họ nghĩa là mẹ kế rất tốt, sau đó cha cũng sẽ cảm thấy mẹ kế tốt hơn.
Ba mà cảm thấy mẹ kế tốt, dần dần sẽ đứng về phía mẹ kết. Đến khi ba đứng về phía mẹ kết rồi thì anh em bọn họ xong đời.
Ba ruột biến thành ba dượng, mẹ kế muốn chỉnh họ thế nào cũng được, mà mẹ ruột thì mãi mãi không thể quay về.
Ngoại bà nói mẹ ly hôn với cha là bất đắc dĩ. Thật ra mẹ cũng không muốn ly hôn.
Nhưng bà nội không thích mẹ, không cho mẹ đi học đại học, còn nói nếu mẹ đi học, thì sẽ bảo cha ly hôn với mẹ.
Ba nghe lời bà nội, cũng không đồng ý để mẹ đi học.
Học đại học luôn là ước mơ của mẹ. Mẹ đã nỗ lực rất nhiều để được học, cũng muốn thông qua việc học đại học để trở thành một người xuất sắc hơn, tìm một công việc tốt hơn, kiếm nhiều tiền hơn, để họ có một cuộc sống tốt hơn.
Vì bản thân mình, và cũng vì anh em bọn họ nên mẹ không còn cách nào khác mới phải ly hôn với cha.
Bà ngoại còn nói mẹ định sau khi học xong đại học sẽ quay về, nhưng ly hôn chưa đầy một tháng bà nội lại dẫn người đến nhà, ép cha phải cưới mẹ kế.
Có thể thấy bà nội ghét mẹ đến nhường nào.
Đối với Triệu Trường Anh – người bà nội này, Cố Đông có lẽ chỉ gặp mỗi năm một lần vào dịp Tết.
Ngoại trừ khi em gái mới sinh từng sống chung một tháng thì thời gian tiếp xúc với bà nội không nhiều. Trong một tháng đó, bà nội tuy đối xử rất tốt với anh em bọn họ, nhưng cũng thường xuyên cãi nhau với mẹ.
Với một người đối tốt với mình nhưng lại không thích mẹ mình, khiến mẹ mình phải ly hôn với cha rồi ép ba cưới mẹ kế, trong lòng Cố Đông luôn có một sự oán hận.
Trong suy nghĩ của cậu, bà nội đã bị liệt vào hàng người xấu.
Dĩ nhiên, những gì Cố Đông biết đều không phải là sự thật. Là Lâm Tư Vũ một mực muốn ly hôn với Cố Hoài sau khi biết mình đỗ đại học, liền định đá người đàn ông mà cô vốn dĩ không yêu này.
Nhưng Tần Thục Lan, vì không muốn phá vỡ hình tượng của con gái trong mắt các cháu, đã bóp méo sự thật, đổ mọi tội lỗi lên đầu Triệu Trường Anh.
Khiến các cháu ghét bỏ bà nội này, cũng bài xích người mẹ kế mới.
Còn Triệu Trường Anh, người chỉ một lòng muốn tốt cho con trai và các cháu, hoàn toàn không biết mình đã bị đổ một oan ức to như vậy. Nếu biết bà nhất định sẽ lao thẳng vào thành phố mà xé toạc miệng Tần Thục Lan.
"Anh cả, anh hai nhìn này, táo nhiều quá trời!" Cố Tây Tây giơ cao quả táo lên cho hai anh xem.
Cố Đông nhìn thằng em phản bội xách đồ có vẻ vất vả, lại đúng lúc mình cũng vừa thua trò chơi, liền bước tới xách phụ.
"Dì Dư." Vu Lập Tân nhét bi vào túi, đứng dậy gọi một tiếng.
Dư Huệ cười cười gật đầu, rồi bảo với Cố Đông: "Cố Đông, lấy một quả táo đưa cho anh Lập Tân đi."
Vu Lập Tân sáng mắt lên, nuốt nước bọt, xua tay nói: "Không cần, không cần.....đâu"
Cố Đông trực tiếp đưa một quả cho Vu Lập Tân, còn nói thêm một câu: "Cầm đi."
"Cảm ơn dì Dư." Vu Lập Tân nhận lấy, quay sang cảm ơn Dư Huệ.
Hiện tại dì Dư không chỉ rất hào phóng với anh em Cố Đông, mà ngay cả với người ngoài như cậu cũng hào phóng không tiếc gì. Táo mà cũng đưa hẳn một quả!
Táo đắt đỏ như vậy, nhà ai mà cho hẳn một quả chứ, cắt cho một miếng đã là tốt lắm rồi.
Dư Huệ chỉ cười, xách đồ vào sân.
Cô đặt đồ lên bàn, rót một cốc nước uống, sau đó đi sang bên cạnh để đón Bắc Bắc.