Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 25

Dù bà ngoại của bọn nhỏ có lấy hết sữa bột và thịt trong nhà thì chuyện đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ta đã từng ngược đãi bọn nhỏ. Không oan uổng đâu.

“Nghe nói sáng nay cô mua không ít thịt, làm vậy đúng lắm, phải vậy. Con người làm sai biết sửa là được. Bây giờ cô cứ tận tâm chăm sóc mấy nhỏ cho tốt. Đợi Tiểu Cố trở về, tôi sẽ nói vài lời giúp cô.”

Dư Huệ mỉm cười, “Vậy cảm ơn ngài trước.”

Tôn Thiết Anh: “…”

Rõ ràng là nói cảm ơn, nhưng sao khi lọt vào tai bà lại thấy hơi chói nhỉ?

“Còn phải về nhà nấu cơm trưa cho bọn trẻ, tôi đi trước đây.” Dư Huệ nói xong, gật đầu một cái, rồi xách đồ bước ngang qua mặt Tôn Thiết Anh rời đi.

Tôn Thiết Anh quay đầu nhìn bóng lưng của cô rời đi, nhíu mày lắc đầu.

Cái cô Tiểu Dư này, sau này chắc chắn sẽ còn phạm sai lầm nữa cho coi.

Cố Tây Tây vừa ăn cơm cháy, vừa ngồi xổm dưới đất, nhìn hai anh đang chơi bắn bi với anh Lập Tân.

“Tây Tây, lấy thêm cho anh Lập Tân một miếng cơm cháy với.” Vu Lập Tân nghe thấy Cố Tây Tây nhai cơm cháy giòn rờm rộp, không nhịn được mà ngẩng đầu lên xin thêm.

Trước đó bạn chí cốt Cố Đông đã cho cậu ăn hai miếng rồi, giờ trong miệng vẫn còn dư vị của bánh cháy cay nồng, khiến cậu muốn ăn thêm.

Dì Dư đúng là lợi hại, có thể làm ra bánh cháy ngon thế này để anh em Cố Đông đương đồ ăn vặt ăn.

Không giống mẹ cậu, chỉ biết cho cơm cháy ăn như cơm, mỗi lần nhai muốn chẹo hai quai hàm.

“Hết rồi.” Cố Tây Tây xòe tay nhỏ ra nói. Miếng cuối cùng đã bị nhóc ăn hết rồi.

“Hết thì thôi.” Vu Lập Tân liếʍ môi, cúi đầu tiếp tục chơi bắn bi.

Đến lượt Cố Đông bắn, Cố Tây Tây nhìn mà ngứa tay, vội nói: “Anh cả, để em bắn giúp anh đi...”

Nhóc rất muốn chơi nha.

“Không cho em bắn, lần trước cho em bắn, đã đời em bắn hụt, làm anh thua một viên.” Cố Đông thẳng thừng từ chối.

Tây Tây: “Em chắc chắn sẽ không bắn hụt nữa đâu, anh cả tin em đi.”

“Anh mới không tin em.”

“Hừ.” Cố Tây Tây thấy anh cả không cho mình chơi, còn không tin mình, liền giận dỗi quay lưng, chỉ để lại cái mông sau cho anh cả.

Vừa quay lưng, nhóc đã thấy mẹ kế đang xách đồ đi về phía này. Trong túi lưới dường như có cái gì đó màu đỏ đỏ giống quả táo.

Tâm hồn của đứa nhỏ mê ăn lập tức sáng mắt, gọi một tiếng “Mẹ ơi” rồi ba chân bốn cẳng chạy tới.

“Mẹ ơi…”

Thấy Cố Tây chạy tới phía mình, Dư Huệ bỗng cảm thấy như hồi cái lúc mình đang mang đồ về cô nhi viện.

Mỗi lần cô quay lại thăm lũ trẻ trong viện, bọn trẻ cũng chạy ào ra như vậy.

“Mẹ ơi, mẹ mua táo hả? Để con xách giúp mẹ.”

“Nặng lắm, con không xách nổi đâu.”

“Con xách được mà.” Cố Tây Tây lập tức vươn tay ra chộp lấy túi lưới trong tay mẹ kế.

Thấy nhóc kiên quyết muốn giúp, Dư Huệ cũng mỉm cười thả tay.

Cố Tây Tây gắng sức dùng hai tay nhấc túi táo đi về, vừa đi vừa gọi: “Anh cả, anh hai, mẹ mua táo về này.”

Vu Lập Tân đang bắn bi, nghe thấy tiếng gọi của Cố Tây liền bắn lệch viên bi.

“Cố Đông, Cố Nam, mẹ kế của mấy em giờ rộng rãi thật đấy, còn mua táo nữa.” Cậu cũng muốn ăn táo.

Tháng trước cậu nói với mẹ là muốn ăn táo, mẹ cậu bảo cậu muốn ăn thì đi ăn “quả trứng” ấy.

Táo đắt quá, chỉ có dịp Tết mẹ cậu mới mua hai cân mang đi biếu bà ngoại để lấy thể diện.

Cố Đông tỏ vẻ không quan tâm, hừ một tiếng: “Vốn dĩ nên mua mà”

Vu Lập Tân thấy Dư Huệ còn xách theo rất nhiều vải vóc, lắc đầu một cái, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ mà nói: “Mẹ kế của mấy em bây giờ tốt thật đấy, còn mua nhiều vải như vậy, chắc là định may quần áo cho các em rồi.”

Mấy ngày trước, cậu bảo áo sơ mi của mình ngắn quá, muốn may một cái mới, mẹ cậu liền đưa cho cậu chiếc áo cũ của anh trai không mặc nữa.

Còn nói phiếu vải trong nhà không còn nhiều, phải để dành đến Tết mới may quần áo mới.