Dư Huệ lấy từ túi tiền lấy ra bốn đồng, rồi đưa thêm hai phiếu sữa bột.
Nhân viên bán hàng kiểm tra qua, sau đó viết phiếu giao hàng cho cô.
Dư Huệ nhận phiếu, nhét vào túi, rồi cất hai túi sữa bột vào chiếc túi vải, rời khỏi quầy bán sữa bột.
Quầy bán vải đông nghịt người, Dư Huệ đứng cuối hàng, kiễng chân, ngẩng đầu lên để nhìn mấy cuộn vải trên kệ.
“Nhanh lên nào, muốn mua vải gì thì nói nhanh!”
“Đừng có lề mề, không mua thì đi chỗ khác!”
Thỉnh thoảng, tiếng quát tháo đầy bực bội của nhân viên bán hàng lại vang lên từ phía trước.
Để tránh bị quát khi đến lượt mình, Dư Huệ đã âm thầm tính sẵn trong đầu: muốn mua vải gì, bao nhiêu mét, trong đầu cô đã có tính toán kỹ càng.
Cô không mấy quan tâm đến loại vải sợi tổng hợp đang thịnh hành, vì mùa đông thì lạnh, mùa hè lại nóng, nhưng ba đứa nhỏ nhà cô lại rất hao quần áo. Mùa hè sắp đến, vẫn có thể mua một ít loại này để may quần ngắn cho tụi nhỏ mặc đến đầu gối.
Còn vải cotton, cô sẽ mua thêm một ít để may cho mỗi đứa một chiếc áo thun.
Vải lanh thì phải mua nhiều hơn, vì mùa hè mặc vải lanh thoáng mát, dễ chịu. Có thể may áo sơ mi ngắn tay, hoặc váy.
Cô cũng định may cho mình vài bộ đồ mùa hè, bởi những bộ quần áo cũ của nguyên chủ quá quê mùa, cũ kỹ, không hợp với cô chút nào.
Vải xốp cũng phải mua, vì loại này vừa đẹp, vừa thoáng mát, lại mềm mại. Cô định mua màu hồng để may váy nhỏ xinh xắn cho Bắc Bắc.
Đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt mình.
“Muốn mua gì?” Nhân viên bán hàng hỏi với vẻ sốt ruột.
Dư Huệ lập tức đáp: “Năm thước vải xốp màu hồng, năm thước vải sợi tổng hợp màu xanh đen, hai mươi thước vải cotton trắng, và hai mươi thước vải lanh màu vàng nhạt kia…”
Vải lanh, ở thời điểm này, người ta vẫn thường gọi là vải thô. Trong thời đại mà vải sợi tổng hợp rất được ưa chuộng, vải thô thường bị chê, nhưng thật ra đây mới là thứ tốt.
Mặc dù lúc đầu hơi cứng, nhưng giặt vài lần sẽ mềm đi nhiều.
Nghe cô mua nhiều vải như vậy, xung quanh không ít người nhìn cô tò mò.
Nhân viên bán hàng ngước lên nói: “Vải xốp và vải cotton đều cần phiếu vải, cô có đủ phiếu không?”
Các loại vải có chứa cotton đều cần phiếu vải, còn vải sợi tổng hợp và vải thô không chứa cotton, nên không cần phiếu.
“Có đủ.” Dư Huệ đặt phiếu lên quầy, nhân viên bán hàng kiểm tra qua, rồi liếc thấy lúc cô lấy phiếu từ túi tiền, bên trong còn khá nhiều tiền, liền bắt đầu cắt vải cho cô.
Sau khi cắt xong, mặc dù nhân viên bán hàng trông có vẻ khó chịu, nhưng vẫn xếp gọn đống vải, bọc từng loại bằng giấy, rồi cột dây chắc chắn trước khi giao cho cô.
Sau khi thu phiếu và tiền, nhân viên viết phiếu giao hàng cho Dư Huệ.
Đống vải khá nặng, Dư Huệ phải vất vả xách lên, rồi lại loanh quanh trong cửa hàng một lát, cuối cùng mua thêm ba cân táo.
Táo này có thể đem chưng lên, sau đó dùng muỗng nạo thịt táo cho Bắc Bắc ăn, bổ sung thêm vitamin C.
Vì mang nhiều đồ nặng, Dư Huệ không tiện đi dạo thêm nữa, nên đi thẳng đến trạm xe buýt đối diện cửa hàng để chờ xe về nhà.
Tuyến xe buýt này mỗi nửa tiếng có một chuyến, nên cô không phải chờ lâu.
Nhưng đúng vào giờ cao điểm, người đi ra ngoại thành rất đông. Phải vất vả lắm cô mới chen lên được xe, tay xách đồ, đứng cả quãng đường về nhà.
May mắn là không có nhiều trạm, chỉ mất khoảng mười lăm phút, nếu không chắc tay cô sẽ rã rời mất.
Vừa bước vào sân khu đại viện, Dư Huệ đã đυ.ng mặt Tôn Thiết Anh.
Nhìn thấy Dư Huệ mua vải, lại còn mua cả táo, sáng nay còn nghe người ta bảo cô đi cửa hàng thực phẩm mua rất nhiều thịt, Tôn Thiết Anh liền nghĩ: Tiểu Dư này dù ngoài miệng cứng cỏi, nhưng vẫn nghe lời mình.
Thế nào đi nữa, việc mình làm – với tư cách là chủ nhiệm phụ nữ – giáo dục cô ta rõ ràng là thành công.
Đấy, không chỉ mua thịt mà còn mua táo về cho bọn trẻ ăn nữa.
“Vừa đi vào thành phố đấy à?”
Dư Huệ đáp “ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Hôm qua bà ngoại bọn nhỏ nhân lúc tôi không có nhà, đã mang hết sữa bột của Bắc Bắc và thịt trong nhà đi. Phải nhờ chị Tiền ở cạnh nhà giúp đi mượn hai phiếu sữa, rồi đi vào thành phố mua sữa bột cho Bắc Bắc.”
Tuy Tôn Thiết Anh cũng đã nghe về chuyện này, nhưng khi nghe Dư Huệ nhắc lại trước mặt mình, bà vẫn có cảm giác như cô ta đang bóng gió nhắc đến mình, khiến trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.