Ngô Hồng Diễm thấy mấy người chị em tốt lại nói mình như vậy, trong lòng vừa ấm ức vừa tủi thân. Sau một hồi im lặng, cô mới đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi…”
Dư Huệ nói: “To hơn, không nghe rõ.”
“Đúng đó, nhỏ như muỗi kêu thế này, ai mà nghe được?” Những người trên xe cũng góp lời.
Ngô Hồng Diễm ngẩng đầu lên, đỏ mắt lườm Dư Huệ một cái, rồi lớn tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Cô ta chắc giờ hài lòng rồi chứ?
Cả đời này, chưa bao giờ cô thấy mất mặt như hôm nay.
“Xin lỗi chuyện gì?” Dư Huệ hỏi.
Ngô Hồng Diễm: “…”
Lâm Tuyết Liên và nhóm bạn chỉ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc, vội giục Ngô Hồng Diễm làm theo lời Dư Huệ.
“Xin lỗi vì hiểu lầm…”
“Không phải hiểu lầm, là vu oan.” Dư Huệ sửa lời.
Nước mắt Ngô Hồng Diễm rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi vì đã vu oan cho cô, xin lỗi…”
Đến chữ cuối cùng, giọng cô đã pha lẫn tiếng khóc.
Dư Huệ mới buông tha cho cô, rồi quay đầu nhìn ba người còn lại, nói: “Đến lượt các cô.”
“Chúng tôi thì làm sao?” Diệp Tuyết Liên không hiểu.
“Xin lỗi chứ sao.” Dư Huệ đáp tỉnh bơ, “Vừa rồi các cô cũng cùng cô ta vu oan cho tôi, nên các cô cũng phải xin lỗi.”
“Chúng tôi chỉ là…” Diệp Tuyết Liên muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng lại không biết phải nói gì.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng đành phải cúi đầu xin lỗi Dư Huệ.
“Lời xin lỗi của các cô, tôi chấp nhận, nhưng không tha thứ.”
Người khác vu oan cho mình, không chỉ vì kiêu ngạo mà còn vì có thành kiến với mình. Có lẽ cô không quen biết họ, nhưng họ đã nghe nói gì đó về cô, nên vừa mất ví liền nghĩ ngay đến cô là kẻ trộm.
Những người kiêu ngạo như vậy, cô không có lý do gì để tha thứ.
“Cô có còn định viết thư không?” Hứa Kiều vội vàng hỏi.
Dư Huệ nhún vai, không đáp lời, khiến lòng bốn người như treo ngược cành cây.
Xe buýt dừng trạm, bốn người xấu hổ lũ lượt xuống xe. Dù đã mua vé vào thành phố nhưng họ cũng không còn mặt mũi để tiếp tục ngồi trên xe.
Ngoài nhóm bọn họ, còn có một vài người khác cũng xuống xe, có chỗ trống, Dư Huệ liền ngồi xuống.
Vừa ngồi, cô bé ngồi cạnh liền giơ ngón cái khen ngợi: “Chị giỏi thật đó! Nếu đổi lại là em, bị người khác tố là ăn trộm, chắc em hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì.”
Dù không phải kẻ trộm, nhưng đối mặt với sự buộc tội của người khác, vẫn khó tránh khỏi cảm giác luống cuống không thể giải thích.
“Chuyện mình không làm, thì có gì mà phải sợ?” Dư Huệ cười nhạt, “Ai nghi ngờ thì người đó phải đưa ra bằng chứng. Nếu họ nói em lấy trộm đồ, thì để họ đưa ra bằng chứng xác thực, nếu không đó chính là vu khống.”
“Đừng bao giờ rơi vào cái bẫy tự chứng minh bản thân.” Đây là bài học mà kiếp trước cô đã rút ra.
Cô bé nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, gật đầu thật mạnh.
Dọc đường, Dư Huệ trò chuyện với cô bé. Khi đến thành phố, cô bé xuống xe, còn Dư Huệ thì ngồi đến trạm gần cửa hàng quốc doanh.
Đến giờ này, cửa hàng quốc doanh vẫn đông đúc như buổi chợ sớm, người chen chúc khắp nơi.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Dư Huệ tìm đến quầy bán sữa bột.
Các quầy khác đều xếp hàng dài, nhưng quầy bán sữa bột lại thưa thớt người hơn. Có lẽ do sữa bột đắt, người có phiếu mua cũng không nhiều. Nếu không phải vì người mẹ không đủ sữa, hay không tìm được cách khác nuôi con, thì ít ai sẵn lòng mua sữa bột.
Dư Huệ đứng trước quầy nhìn một lúc, liền thấy loại sữa mà Bắc Bắc hay uống trên kệ.
“Đồng chí, phiền lấy cho tôi hai túi sữa Tam Dương.” Dư Huệ nói với cô nhân viên đang lấy móng tay khều gì đó.
Nhân viên bán hàng, tóc uốn xoăn, liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi lấy xuống hai túi sữa bột, đặt lên quầy: “Bốn đồng, hai phiếu sữa bột.”