Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 22

Ngô Hồng Diễm theo phản xạ cúi đầu nhìn túi quần của mình. Nhìn thấy túi phồng lên, cô nhất thời không nhớ ra mình đã bỏ cái gì vào đó.

Nhân viên bán vé cũng chú ý đến, bèn nói: “Không phải cô nhét ví vào túi quần chứ?”

Ngô Hồng Diễm bỗng nhớ ra điều gì đó, người cứng đờ lại, nuốt nước bọt khô khốc: “Không, không phải, là... là khăn tay thôi.”

Cô đột nhiên nhớ ra rằng trước khi ra khỏi nhà, vì cái nút cài của túi xách bị rơi, lo sợ ví để trong túi sẽ bị mất, nên đã lấy ví ra, nhét vào túi quần.

Túi quần thì sâu, lại được túi xách che khuất, cô nghĩ chắc chắn sẽ không làm mất được. Nhưng sau khi phát hiện ví không còn trong túi xách, vì quá hoảng loạn nên cô đã quên mất chuyện này.

Nhân viên bán vé, một ngày tiếp xúc với bao nhiêu người, kinh nghiệm nhìn người cũng rất tinh tường, chỉ cần nhìn qua là biết cô gái này đang có vấn đề.

“Nhìn kích thước này thì không giống khăn tay đâu. Không biết là gì nhưng cô cứ lấy ra xem thử đi.”

“Cô vu oan cho người ta, phải trả lại sự trong sạch cho cô ấy.”

Dư Huệ nhìn nhân viên bán vé, giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi: “Dì thật xứng danh là ‘quan tòa xe buýt’ đấy ạ.”

Ngô Hồng Diễm cắn chặt môi dưới, nhất thời không biết phải làm gì.

Đồ trong túi quần tuyệt đối không thể lấy ra được. Nếu lấy ra, cô sẽ hoàn toàn mất mặt trên chiếc xe này.

Diệp Tuyết Liên thấy cô như vậy, liếc mắt trao đổi với hai người bạn, lập tức hiểu ra chiếc ví đang ở đâu. Trong lòng cũng thầm trách Ngô Hồng Diễm quá bất cẩn. Rõ ràng bảo cô ấy tìm kỹ lại mà không chịu, lại không nghĩ đến túi quần, khiến cả nhóm bị lôi vào chuyện này, còn suýt làm mất mặt cùng với cô ấy.

“Khụ khụ...” Diệp Tuyết Liên ho nhẹ hai tiếng, lập tức nhập vai: “Hồng Diễm, lúc chờ xe chẳng phải cậu còn lấy lược ra chải tóc sao? Chắc là ví rơi ở trạm xe rồi. Đợi đến trạm tiếp theo, chúng ta xuống xe quay lại tìm.”

“Đúng rồi, đúng rồi! Chắc là lúc ấy rơi mất ở trạm xe.” Hứa Kiều lập tức đồng tình, trong lòng không quên khen ngợi phản ứng nhanh và diễn xuất của Diệp Tuyết Liên.

“Ừ... được.” Ngô Hồng Diễm nhanh chóng hiểu ý, gật đầu liên tục, lòng đầy cảm kích với sự giải vây của bạn mình.

“Xe sắp đến trạm rồi.” Trương Anh chỉ tay về phía trạm dừng phía trước.

Không chỉ nhân viên bán vé, mà ngay cả những người trên xe cũng nhìn thấu màn diễn vụng về này.

“Không phải chứ, đúng là dân đoàn văn công, diễn giỏi thật đấy.”

“Phải rồi, chắc tôi cũng nên viết thư gửi đoàn văn công, hỏi xem có phải họ dạy diễn viên cách vu oan người khác rồi dùng diễn xuất để lấp liếʍ không.”

“Vu oan cho cô gái trẻ, rồi muốn diễn một màn kịch qua mặt mọi người. Mấy cô gái này đúng là có vấn đề lớn về tư tưởng, cần phải viết thư góp ý thôi.”

Mọi người trên xe mỗi người một câu, khiến mặt mũi của Diệp Tuyết Liên và nhóm bạn trắng bệch.

Xem ra chuyện này không thể qua mặt được nữa. Nếu thật sự để mọi người viết thư phàn nàn lên đoàn văn công, cả nhóm chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Ba người còn lại trong lòng đều thầm mắng Ngô Hồng Diễm, cảm thấy cô ta hại cả nhóm rồi.

Hứa Kiều không muốn bị phạt, liền vươn tay móc thứ trong túi quần Ngô Hồng Diễm ra.

Mở lòng bàn tay, không phải là chiếc ví da bò mà anh họ Ngô Hồng Diễm mang từ Thượng Hải về thì còn gì?

Ngô Hồng Diễm trợn mắt kinh ngạc nhìn Hứa Kiều. Người sau bị trừng cũng chẳng thấy chút gì chột dạ, ngược lại còn làm vẻ ngạc nhiên nói: “Hồng Diễm, chẳng phải đây là ví của cậu sao?”

“Cậu đúng là... Bảo tìm kỹ mà không chịu nghe, cứ bới cái túi rách của cậu mãi.” Trương Anh mặt đen lại, giọng đầy khó chịu.

Diệp Tuyết Liên lắc đầu: “Hồng Diễm, cậu để tớ nói cậu thế nào đây? Đã vu oan người ta, thì mau xin lỗi đi.”

“Đúng, xin lỗi nhanh lên.” Lưu Thiến nói mà không dám ngẩng mặt lên, cảm thấy thật sự quá mất mặt.