“Ví của tôi trước khi ra khỏi nhà còn nằm yên trong túi, lên xe xong chỉ có cô là đứng gần tôi nhất. Không phải cô thì còn ai vào đây?”
“Hừ~” Dư Huệ cười nhạt, “Từ lúc cô ra khỏi nhà đến khi lên xe buýt, còn cả một quãng đường dài. Cô có chứng cứ nào chứng minh ví của cô bị mất trên xe buýt chứ không phải rơi dọc đường đến trạm xe?”
Những người trên xe nghe thấy vậy, cảm thấy rất có lý.
“Đúng rồi, ai mà biết được ví của cô ấy có phải rơi trước khi lên xe không?”
“Chứ còn gì nữa, cô gái da đen kia trông có vẻ thật thà, chắc không phải kẻ trộm đâu?”
“Cô gái da đen”…
Dư Huệ như bị một mũi tên đâm thẳng vào tim.
“Nhưng cũng không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán người ta có trộm hay không. Có mấy kẻ trộm chuyên giả dạng người nhà quê thật thà, lên xe là thò tay vào túi người khác ngay.”
“Cô nói tôi đứng gần cô? Thế ba người họ chẳng phải đứng gần cô nhất từ đầu đến giờ sao?” Dư Huệ chỉ tay về phía ba cô gái đứng bên cạnh Ngô Hồng Diễm.
Lưu Thiến nhíu mày, “Ý cô là gì?”
“Ý cô là chúng tôi lấy trộm ví của Hồng Diễm à?” Hứa Kiều tức giận trừng mắt.
Dư Huệ vẫn giữ bình tĩnh: “Cô ta đã lấy lý do tôi đứng gần để nghi ngờ tôi lấy trộm ví. Vậy những người đứng gần hơn là các cô, chẳng phải còn đáng nghi hơn sao?”
“Chúng tôi là người trong cùng một đoàn văn công, tuyệt đối không thể lấy trộm ví của Hồng Diễm.” Lưu Thiến chắc chắn khẳng định. “Nếu cô nói cô không trộm, vậy cô dám để chúng tôi khám người không?”
“Đúng rồi, dám không?” Trương Anh thêm vào.
“Các cô là người của đoàn văn công, chứ không phải công an. Dựa vào đâu mà đòi khám người tôi? Các cô đang xâm phạm quyền tự do cá nhân của một công dân hợp pháp, vi phạm quyền riêng tư, xúc phạm nhân phẩm tôi. Tôi hoàn toàn có quyền báo công an kiện các cô.” Dư Huệ nghiêm túc nói, giọng đầy chính khí.
Lưu Thiến và mấy người bạn sững sờ, kinh ngạc nhìn Dư Huệ. Không ngờ vợ mới cưới quê mùa của Cố doanh trưởng lại ăn nói như vậy, thậm chí còn biết nhiều thứ.
Cái gì mà quyền tự do cá nhân, quyền riêng tư, nhân phẩm, báo công an... Từng lời từng chữ nói ra đều khiến họ khó mà phản bác.
Mấy người trên xe nghe thì chẳng hiểu hết, nhưng vẫn cảm thấy lời của Dư Huệ nghe rất có lý, khiến họ không khỏi nể phục.
Diệp Tuyết Liên hậm hực nói: “Được thôi, nếu cô nói chúng tôi không có quyền khám người cô, vậy đi cùng chúng tôi đến đồn công an. Ở đó, để công an khám người cô. Đến lúc tìm thấy ví, cô sẽ phải vào tù đấy!”
“Hừ…” Dư Huệ bật cười khinh bỉ. “Đi thì đi. Đến đồn công an, tôi cũng muốn biết tên các cô. Đến lúc không tìm thấy ví, chuyện này không thể chỉ xin lỗi là xong đâu.”
“Tôi sẽ viết một lá thư gửi lãnh đạo đoàn văn công, hỏi xem có phải người của đoàn các cô có thể tùy tiện vu khống người khác là kẻ trộm mà không cần bằng chứng hay không.”
Hừ, chọc vào chị thì các cô coi như đυ.ng trúng tấm sắt rồi đấy.
Mặc dù mồ côi từ nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ là người dễ bắt nạt.
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Tuyết Liên và ba người bạn tái mét.
Nếu Dư Huệ thật sự viết thư tố cáo lên đoàn văn công, chuyện này sẽ lớn chuyện.
Nhân viên soát vé nãy giờ theo dõi, không nhịn được phải lên tiếng: “Cô gái này dám theo các cô tới đồn công an, chứng tỏ bản thân ngay thẳng, không sợ gì cả. Cô thử tìm kỹ lại xem. Nếu không tìm được, thì xuống xe quay lại trạm mà tìm.”
Ngô Hồng Diễm cắn môi, vừa lục lại cái túi đã trống trơn vừa lẩm bẩm: “Trước khi lên xe, rõ ràng ví còn trong túi mà…”
Khi cô vừa cầm túi lên, khóe mắt Dư Huệ liếc thấy chiếc túi quần bị túi xách lên che khuất nãy giờ, cô liền chỉ tay nhắc: “Hay cô thử sờ vào túi quần xem sao.”
Cái túi quần phồng to thế kia, bên trong chắc chắn có thứ gì không nhỏ.