Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 29

Trong nhà chính ánh sáng khá tốt nên Cố Đông thường làm bài tập ở đó.

Dù thư phòng cũng sáng sủa không kém, nhưng trước đây Lâm Tư Vũ không cho phép bọn trẻ bước chân vào. Chỉ cần ai đó tiến vào thư phòng, cô ta liền mắng chửi không ngừng.

Thành ra bây giờ, dù cô ta không còn ở nhà nữa, Cố Đông và các em cũng chẳng dám vào thư phòng.

Vào thư phòng, mẹ sẽ không vui.

Dư Huệ sợ chúng bị cảm lạnh nên lấy thêm hai cái áo phủ lên người Cố Nam và Cố Tây đang ngủ trưa trên ghế dài ngoài sân.

Cô bước đến bên chiếc nôi, nhìn Bắc Bắc hai bàn tay nhỏ xinh nắm chặt đang ngủ say sưa . Thấy vẫn Cố Đông đang ở nhà chính nên cô không định bế bé vào phòng ngủ.

Cố Đông đang bị bài toán làm khó, đếm ngón tay mãi vẫn không ra, cuống đến mức gãi đầu gãi tai.

“Có bài nào không giải được sao?” Dư Huệ đứng dậy đi đến sau lưng cậu hỏi.

Cố Đông quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ. “Bà biết chữ sao? Dù có nói ra, bà có thể giảng được sao?”

Đương nhiên là giảng được. Dư Huệ cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Ai nói mẹ không biết chữ?”

“Bà biết chữ?” Giọng Cố Đông cao hơn vài phần, Cố Nam đang chơi bi với Bắc Bắc cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn mẹ kế.

“Ừ.” Dư Huệ gật đầu chắc nịch.

Cố Nam nghi hoặc: “Nhưng bà nội bảo bà không biết chữ mà!”

Lúc bà nội khuyên ba cưới mẹ kế, từng nói: “Dù cô ta không biết chữ, nhưng bù lại ba la ba la...”

“Đó là do bà nội không hiểu mẹ thôi. Thực ra, hồi nhỏ mỗi lần đi cắt cỏ cho hợp tác xã, mẹ đều lén đứng ngoài cửa sổ trường trong thôn nghe lỏm bài giảng.” Lời này hoàn toàn là cô bịa ra để lừa trẻ con. Nguyên chủ hiền lành đến mức được giao việc gì làm đúng việc đó, bảo cắt cỏ thì cắt từ sáng đến chiều, chẳng bao giờ dám làm chuyện khác.

Ánh mắt Cố Đông tràn đầy khinh thường nhìn mẹ kế. “Chỉ lén nghe mấy bài giảng mà cũng đòi hiểu bài toán của này của tôi à?”

Dư Huệ bình thản đáp: “Ai bảo chỉ nghe vài buổi, mẹ nghe suốt năm năm. Xét ra cũng coi như trình độ tiểu học, giải toán lớp một dễ như trở bàn tay.”

Cố Đông không tin: “Chỉ nghe lỏm, có làm bài bao giờ đâu, sao mà dễ như trở bàn tay được?”

Mẹ kế đúng là giỏi nói khoác.

“Thế con tính thử, hai mươi chín trừ mười hai bằng bao nhiêu...”

“Mười bảy.” Cố Đông chưa kịp nói xong, Dư Huệ đã trả lời ngay.

Toán lớp một chỉ là phép cộng trừ cơ bản, cần gì phải tính? Nhìn qua đáp án đã hiện lên trong đầu.

“...” Cố Đông há hốc mồm nhìn mẹ kế. “Sai rồi, chắc chắn sai, bà nói bừa thôi!”

Dư Huệ khẽ liếc cậu: “Hai trừ một bằng mấy?”

“Một.”

“Chín trừ hai thì sao?”

Cố Đông đếm ngón tay: “Bảy...”

“Thế không phải là mười bảy à?”

“...” Cố Đông thấy đầu hơi ngứa, giống như đang mọc thêm não vậy.

Cậu ngượng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc nhìn mẹ kế. Không ngờ mẹ kế lại thực sự biết giải toán, thậm chí còn không cần tính nhẩm.

Cố Đông lặng lẽ điền đáp án vào bài, chuyển sang bài khác, thử áp dụng cách mẹ kế chỉ. Nhưng tính mãi không ra, cuối cùng cậu quay lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ba mươi hai trừ hai mươi sáu, bà chắc chắn không giải được đâu.”

Dư Huệ bật cười, cầm lấy bút chì trong tay cậu, lật mặt sau tờ bài tập đã làm và viết ra một phép trừ.

“Ba mươi hai trừ hai mươi sáu, hai không trừ được sáu, phải mượn một từ ba, mười trừ sáu bằng bốn, bốn cộng hai bằng sáu. Số ba mượn một thì còn hai, hai trừ hai bằng không. Vậy đáp án là...” Dư Huệ quay sang nhìn Cố Đông.

“Sáu.”

“Đúng rồi.” Dư Huệ khoanh tròn số sáu.

“Hiểu chưa nào?”

Cố Đông gật đầu, sáng tỏ mọi thứ. Mẹ kế vừa giảng, cậu liền hiểu ngay.

“Nghe giảng trên lớp cho kỹ vào.” Dư Huệ nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.

Nếu cậu chịu nghe giảng đàng hoàng, chắc chắn sẽ không đến mức không biết làm phép trừ dọc.

Cố Đông phồng má, hất tay mẹ kế ra, bực dọc nói: “Ai cần bà lo!”

Cậu có nghe giảng, nhưng thầy cô giảng cậu chẳng hiểu. Mẹ kế giảng thì hiểu ngay, chứng tỏ vấn đề nằm ở thầy cô chứ không phải ở cậu!

Dư Huệ lắc đầu, ngáp một cái rồi đi về phía phòng ngủ bên phải.

Cố Đông ngẩng đầu nhìn bóng dáng mẹ kế đang chống lưng bước vào phòng, cảm giác như mình vừa quên mất chuyện gì đó.

Quên gì nhỉ? Cố Đông nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Á!” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng ngủ, xuyên qua cả bầu trời.

Ba đứa trẻ đang ngủ trưa giật mình tỉnh giấc.

Bắc Bắc bị dọa tỉnh, lập tức khóc òa lên.

Sắc mặt Cố Đông thay đổi, bây giờ cậu nhớ ra rồi!