Bọn nó không chỉ muốn ăn mà còn muốn ăn nhiều hơn nữa.
Cố Đông cũng đưa đũa gắp thịt, trực tiếp bỏ vào miệng, rồi lùa một đũa cơm thật lớn.
"Uhm, thịt này thơm quá, rất ngon."
Dư Huệ chỉ lắc đầu cười nhẹ, cũng không nói gì thêm, trước đó cô chỉ nói vậy thôi chứ thật sự không có ý định không cho bọn nó ăn thịt.
Dư Huệ dự định ăn ba bát cơm, nhưng cuối cùng chỉ ăn hai bát và uống một bát canh cơm.
Ngoài Cố Đông ăn ba bát, hai đứa còn lại chỉ ăn hai bát cơm lớn.
Cơm từ nồi lớn có một lớp cơm cháy rất lớn và no đầy , Dư Huệ lúc này đã no rồi, không thể ăn thêm cơm cháy nữa.
Thấy than trong bếp vẫn còn, cô cho dầu vào chiên rồi rắc muối, hạt tiêu và ớt bộtl àm thành món cơm cháy chiên cay mặn mà cả người lớn và trẻ con đều thích, sau đó mới đặt vào đĩa.
Anh em Cố Đông ngửi thấy mùi thơm, biết là mẹ kế lại đang làm món gì đó ngon, nhưng bọn nó đã no nên không thể ăn thêm nữa.
Ở nhà bên cạnh Tiền Lan nhìn món dưa muối xào thịt ba chỉ trong nồi, cứ cảm thấy mùi không thơm bằng món của nhà bên, cô thấy không hiểu mình làm sai bước nào.
Cũng là dưa muối xào thịt, sao nhà mình lại không thơm như nhà kế bên?
Dư Huệ thu dọn xong trong bếp, bê đĩa cơm cháy vào tủ, rồi đi vào phòng khách thấy ba đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dài, bụng nhỏ đứa nào đứa nấy đều căng tròn, cô liền nói: "Ra ngoài đi dạo một chút, tiêu hóa bớt đồ ăn, nếu không tối nay sẽ không ngủ được."
Cố Đông dẫn theo hai đứa em đi ra ngoài, trước khi đi cậu lo lắng nhìn mẹ kế nói: "Đừng có nhân lúc chúng tôi không có ở nhà mà đánh Bắc Bắc, tôi về mà phát hiện bà còn đánh Bắc Bắc, tôi sẽ đi méc Chiến gia gia đấy."
Chiến gia gia trong miệng Cố Đông là chỉ huy lớn nhất của quân khu này.
Dư Huệ lạnh lùng cười một cái, không thèm để ý đến cậu, trực tiếp vào phòng trong xem Bắc Bắc.
Bị phớt lờ, Cố Đông cảm thấy mình bị mẹ kế coi thường, tức giận đến mức giậm chân.
Ba đứa trẻ đi qua nhà bên cạnh tìm Vu Lập Tân để đi dạo, Vu Lập Tân còn đang ăn tối, bảo ba đứa đợi ở sân.
Chồng Tiền Lan, Vu Cường trên đường về nghe nói Dư Huệ đánh bọn trẻ, còn không cho bọn chúng ăn thịt, liền gọi ba đứa đến ăn cơm.
"Cảm ơn chú Vu, tụi cháu đã ăn rồi." Cố Đông lịch sự đáp.
"Ăn rồi cũng vào ăn thịt đi, mẹ kế của các cháu không cho các con ăn thịt đúng không?" Vu Cường ghét nhất là loại người hành hạ trẻ con, không ngờ Dư Huệ trông có vẻ hiền lành vậy mà lại làm ra chuyện như thế.
Chờ Cố doanh trưởng đi học trở về nhất định phải nói chuyện với cậu ấy.
Tiền Lan trừng mắt, đánh anh một cái: "Sao anh lại tin mấy lời này, chúng ta với Dư Huệ là hàng xóm, mắt thấy tai nghe, anh còn chưa biết em ấy là người như thế nào à?"
Vu Cường đau đớn cắn răng, trừng mắt nhìn vợ mình, không hài lòng vì vợ đánh anh trước mặt bọn trẻ, làm giảm uy tín của anh.
Anh chỉ gặp Dư Huệ vài lần, chưa bao giờ nói chuyện, làm sao biết cô ta là người thế nào?
"Đông Đông, Nam Nam, các cháu tự nói đi, mẹ Dư Huệ có cho cháu ăn thịt không?" Tiền Lan quay sang hỏi hai đứa.
Cố Đông và Cố Nam chưa kịp nói gì, thì Cố Tây đã thành thật trả lời: "Có ăn, tối nay ăn rồi, mẹ làm thịt ngon lắm, con ăn hai bát cơm lớn." Nói xong, nhóc còn giơ hai ngón tay lên, "Khoai tây xào và cải chua cũng ngon."
Tiền Lan liếc nhìn Vu Cường một cái: "Đo, anh nghe thấy chưa?"
"Con ăn no rồi." Vu Lập Tân đặt đũa xuống, đứng dậy ra khỏi bàn, đi ra ngoài sân với ba anh em Cố Đông.
Tiền Lan ở phía sau gọi với theo: "Tân Tân, đừng dẫn em trai đi xa quá."
Vừa thấy bọn trẻ đi rồi, Tiền Lan liền kể cho Vu Cường nghe về những chuyện mà Tần Thục Lan đã làm sau khi Dư Huệ nhập viện.