Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 11

Đồ ăn mẹ kế độc ác hôm nay làm rất thơm, nhìn ngon đến nỗi Cố Đông phải nuốt nước bọt.

“Đặt lên mặt bàn đi rồi rửa tay ăn cơm.” Dư Huệ mở nắp nồi lớn phía sau, hơi nước trắng xông ra, bên trong là cơm trắng, từng hạt tơi đều, cạnh mép nồi có một lớp cháy vàng nhẹ.

Kể từ khi mẹ kế vào nhà, Cố Đông chưa bao giờ phải bê đồ ăn, hôm nay cậu cũng không muốn bê, cậu đâu phải phục tùng người mẹ kế này?

Nhưng cậu thật sự đói bụng, rất muốn ăn cơm.

Cố Đông vờ mặt không vui, rửa tay rồi lau qua người, bê một đĩa cải chua xào lên, đi ra phòng khách.

Món ăn bóng loáng, có mùi giấm, nhìn không giống món ăn mà mẹ kế thường làm, món ăn mẹ kế làm bình thường rất ít dầu, mùi không thơm, ăn cũng không ngon.

Có phải bà ngoại hôm nay phát hiện ra bà ta ức hϊếp em gái nên xảy ra một trận ầm ĩ, giờ bà ta muốn làm món ăn ngon để lấy lòng anh em bọn nó, tránh cho cha trở về rồi li hôn với mình, vì vậy mới bắt đầu làm đồ ăn ngon hơn thường ngày?

Hừ, cho dù mẹ kế bây giờ làm món ăn ngon đến đâu, khi cha về, cậu vẫn đi mách lẻo cho biết.

Cố Đông suy nghĩ như vậy, rồi đặt đĩa cải chua lên bàn.

Cố Nam và Cố Tây nhìn thấy sắp ăn cơm nên cũng chạy vào bếp bê cơm và đồ ăn, Cố Tây còn quá nhỏ, Dư Huệ chỉ để nhóc tự bê cơm của mình.

Cơm và đồ ăn đều được ba đứa trẻ bê vào phòng khách, Dư Huệ tự mình bê một bát canh.

Bắc Bắc ăn no rồi bắt đầu buồn ngủ, Dư Huệ bế bé lên vỗ vỗ, tiểu bảo bối nhanh chóng ngủ thϊếp đi, Dư Huệ liền bế Bắc Bắc vào phòng trong ngủ.

Mặc dù ba đứa trẻ đã đói từ lâu, nhưng chúng vẫn không động đũa, vẫn đang chờ người lớn là Dư Huệ.

Dư Huệ ra ngoài nhìn thấy, cảm thấy bọn nhỏ cũng không quá vô lễ, vẫn biết chờ đợi người lớn rồi mới ăn.

“Ăn cơm thôi.” Dư Huệ ngồi xuống, lấy đũa gắp một miếng thịt có chút dưa muối, miếng thịt ba chỉ cuộn nhẹ trên đầu đũa, bỏ vào miệng.

Thấy Dư Huệ ăn rồi, ba đứa trẻ cũng bắt đầu cầm đũa lên, nhưng Cố Đông và Cố Nam, mặc dù mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thịt, nhưng đũa đầu tiên vẫn là gắp cải chua.

“Mẹ, con có thể ăn thịt không?” Cố Tây nhỏ giọng hỏi.

Thái độ không ra gì của nhóc lại bị hai anh trai trừng mắt nhìn.

“Vậy hôm nay con có muốn bà ngoại mang đi thịt trứng với sữa bột của em gái không?” Dư Huệ hỏi.

Cố Tây nhìn hai anh trai, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ thật lòng: “Con không muốn, con muốn ăn thịt.”

“Vậy sau này khi cha mẹ không ở nhà, nếu không có sự đồng ý của cha mẹ, bà ngoại lấy đồ nhà mình đi, con có ngăn lại không?” Dư Huệ lại hỏi.

Cố Tây nhìn hai anh trai, cúi đầu nói: “Con… con không ngăn được đâu.”

Cố Đông tức giận trừng mắt nhìn em trai không có lương tâm, đó là bà ngoại của bọn họ mà thằng khờ kia còn muốn ngăn?

Nhóc muốn nói là không ngăn được, nhưng không nói là không muốn ngăn.

“Con không ngăn được, nhưng có thể nói không với họ, đồ trong nhà phải có sự đồng ý của cha mẹ mới có thể cho người khác, hiểu không?”

“Hiểu rồi.” Cố Tây gật đầu.

Dư Huệ gắp cho Cố Tây hai miếng thịt, thấy trong bát có thịt, đôi mắt nhỏ của nhóc sáng lên, rồi lấy cơm ăn cùng với thịt.

“Ưmm, thịt ngon quá.”

Cố Đông và Cố Nam đôi mắt đều đỏ lên, mặc dù cải chua rất ngon, đặc biệt là ăn với cơm, nhưng anh em bọn nó vẫn muốn ăn thịt, tuy nhiên bọn nó lại không muốn khuất phục trước bà mẹ kế độc ác này.

Sau khi ăn một miếng khoai tây xào, Cố Nam đưa đũa về phía thịt, Dư Huệ nhìn thấy, cổ của cậu ưỡn lên, “Nhìn gì mà nhìn, đây là thịt mua bằng tiền của cha tôi, tôi muốn ăn thì ăn.”

Lời của Cố Nam đã mở ra một suy nghĩ mới cho Cố Đông, đúng rồi, thịt là mua bằng tiền của cha, sao mẹ kế nói họ hôm nay không được ăn thịt, nói không được ăn liền không thể ăn sao?