Giờ đây, khi đã có một cơ thể khỏe mạnh, Dư Huệ tuyệt đối không muốn để bản thân phải chịu thiệt thòi trong chuyện ăn uống.
Thôi thì trước mắt cứ ở lại đây, chờ thêm vài năm nữa, đến khi kinh tế tư nhân được cho phép rồi ly hôn với Cố Hoài cũng chưa muộn.
Dù sao thì Cố Hoài vốn chẳng để mắt đến nguyên chủ, hai người thậm chí còn chưa từng chung chăn gối, anh ta cũng chẳng muốn động vào cô.
Cô cứ coi Cố Hoài là ông chủ trả lương hàng tháng cho mình đi, còn công việc của cô chính là chăm sóc con cái và quản lý nhà cửa thay anh ta.
Đợi đến khi ly hôn, cô có thể xin chia một chút tiền, rồi tự mình đi thuê một cửa tiệm nhỏ, mở quán ăn, từng bước làm ăn phát đạt, gây dựng sự nghiệp lớn hơn.
Vì yêu thích ăn uống, cô cũng rất đam mê nghiên cứu các món ngon. Dù sau khi được nhà nước hỗ trợ học đại học, cô tốt nghiệp và làm công việc liên quan đến kế toán chuyên môn, nhưng mấy lúc rảnh rỗi của cô vẫn là nghiên cứu các món ăn.
Vì thế tay nghề nấu nướng của cô không tệ, những đồng nghiệp từng nếm thử đều khen ngon.
Nếu cô giúp Cố Hoài chăm sóc bọn trẻ vài năm, đến khi ly hôn mà anh chia cho cô ít tiền, thì cô nhận cũng chẳng thấy áy náy gì.
Kế hoạch đã vạch ra, Dư Huệ không còn bận lòng nữa, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn.
Hôm nay là thứ bảy, nhóc Cố Đông bảy tuổi đang cùng em trai năm tuổi Cố Nam chơi bắn bi với cậu bé tám tuổi Vu Lập Tân ngoài sân.
Ba tuổi Cố Tây khuôn mặt lấm lem bùn đất đang ngồi xổm bên cạnh chăm chú theo dõi.
“Cố Đông, Cố Nam, mẹ kế hai em về rồi!” Vu Lập Tân ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Dư Huệ từ xa đang đi tới, liền nói với hai anh em.
Cố Tây còn quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng Cố Đông và Cố Nam không thèm ngó ngàng.
Cố Đông hừ lạnh một tiếng, “Về thì cứ về, có gì lạ.”
Chờ cha về, cậu sẽ nói với cha chuyện mẹ kế ác độc Dư Huệ ngược đãi Bắc Bắc, để cha ly hôn với bà ta và tái hôn với mẹ ruột.
“Đến lượt anh đó, Lập Tân.” Cố Nam nhắc nhở.
Vu Lập Tân cúi đầu tiếp tục chơi bắn bi.
Nhìn thấy mẹ kế đi tới gần, Cố Tây đứng lên gọi một tiếng: “Mẹ!”
Dư Huệ từ xa đã thấy mấy đứa trẻ ngồi xổm ngoài sân chơi đùa, nghe thấy cậu nhóc khoảng ba tuổi, gương mặt lấm lem, toàn thân dính đầy bùn đất gọi mình là mẹ, cô thoáng dừng bước.
Cậu bé này trông giống như Cố Tây, đứa con thứ ba trong ký ức của nguyên chủ. Theo trí nhớ, Cố Tây là cái đuôi nhỏ của hai anh trai, anh trai làm gì cậu cũng làm theo, nghịch ngợm không kém, nhưng thái độ của cậu đối với nguyên chủ lại đỡ gay gắt hơn hai anh trai.
Khi đói hay khát, cậu vẫn sẽ chủ động tìm đến nguyên chủ, còn nghe lời cha mình là Cố Hoài gọi cô là mẹ.
“Cố Tây, em gọi bậy gì thế? Bà ta không phải mẹ của chúng ta!” Cố Đông lườm Dư Huệ, kéo tay em trai mình một cái.
Ánh mắt Dư Huệ nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của cậu bé vừa lên tiếng, trong lòng nhận ra đây là Cố Đông, đứa lớn đây mà.
Cố Đông năm nay bảy tuổi đang học lớp một, nó cũng là người đối chọi với nguyên chủ gay gắt nhất trong nhà. Không chỉ thiếu lễ phép, còn thường xuyên gây khó dễ cho nguyên chủ.
Ví dụ, cố ý làm bẩn quần áo vừa thay ra để nguyên chủ phải giặt, đợi đến khi cô phơi đồ xong, lại cố ý làm đổ cây sào phơi quần áo.
Hoặc cố tình chê bai món ăn của nguyên chủ nấu, thậm chí cùng em trai Cố Nam bắt sâu bỏ lên người và giường của cô.
Hay giữa đêm cố tình để Cố Tây tè dầm, khiến nguyên chủ phải thức dậy trong đêm để rửa ráy, thay quần áo và chăn đệm cho cậu nhóc.
Chỉ riêng việc chăm sóc bốn đứa trẻ và lo toan việc nhà đã khiến nguyên chủ mệt mỏi rã rời.
Vậy mà sau tất cả, cô nhận lại được gì? Chính là cảnh bọn trẻ nói với mọi người rằng cô ngược đãi chúng, không cho ăn thịt, biến cô thành một “mẹ kế ác độc” bị cả đại viện ghét bỏ.