Dư Huệ liếc nhìn Cố Đông và Cố Nam một cái, sau đó thản nhiên dời ánh mắt, bước thẳng vào sân nhỏ nhà họ Dư.
Trong phòng khách, vợ của đại đội trưởng Vu, Tiền Lan đang bế Bắc Bắc mới tròn một tuổi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cổng sân đang chờ tin từ bệnh viện về Dư Huệ.
“Ma ma…” Bắc Bắc mυ'ŧ ngón tay, nước miếng chảy xuống khóe miệng, đôi mắt tròn xoe trên khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm thoáng vẻ tủi thân.
Tiền Lan thở dài, cúi đầu nhìn đứa trẻ khỏe mạnh, trắng trẻo trong lòng mình: “Còn chẳng biết mẹ cháu ở bệnh viện thế nào rồi.”
Trong lòng cô thật sự lo lắng vô cùng. Dù trong đại viện này, mọi người đều cho rằng Dư Huệ là một mẹ kế độc ác ngược đãi con riêng, nhưng cô thì không nghĩ vậy.
Là hàng xóm sát vách, chỉ cách nhau một bức tường, Tiền Lan hiểu rõ hơn ai hết. Cô nhìn thấy được nhiều điều mà người khác không biết.
Dư Huệ là người ít nói, nhưng làm việc lại rất siêng năng, tính tình lại thật thà. Kể từ khi kết hôn với Cố doanh trưởng, cô đối xử với lũ trẻ thế nào, cô tận mắt thấy hết.
Quần áo của bọn trẻ được thay thường xuyên hơn so với khi còn mẹ ruột, người ngợm sạch sẽ hơn, trông bọn trẻ cũng mập mạp hơn trước.
Đặc biệt là Bắc Bắc trông thấy rõ ràng nhất, trắng trẻo, bụ bẫm hơn rất nhiều so với thời điểm được mẹ ruột chăm sóc.
Nói thật, mẹ ruột bọn trẻ – Lâm Tư Vũ – trước đây chẳng mấy quan tâm đến chúng. Mấy năm đầu, Cố doanh trưởng đều phải bỏ tiền để bà ngoại lũ trẻ đến chăm sóc chúng.
Lâm Tư Vũ gần như chẳng để mắt đến mấy đứa nhỏ, suốt ngày ăn diện váy trắng rồi cầm sách đọc, đi bộ dưới hàng cây ngô đồng trong viện, bộ dạng đầy vẻ bi thương sầu muộn.
Sau này, khi em trai của Lâm Tư Vũ cưới vợ, chị dâu có thai, mẹ của cô ta liền quay về chăm con dâu và chuẩn bị chào đón cháu nội.
Từ đó chẳng còn ai quan tâm đến mấy đứa nhỏ, chúng bắt đầu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mỗi bữa ăn cũng chỉ là Cố Đông và Cố Nam bị mẹ chúng sai đi lấy cơm từ thực đường về.
Tắm rửa cũng phải chờ Cố doanh trưởng từ đơn vị trở về, rồi đưa bọn nhỏ đến nhà tắm công cộng.
Khi Bắc Bắc chào đời, mẹ của Cố doanh trưởng – bà Triệu – phải từ quê lên chăm sóc con dâu ở cữ. Nhưng vì Lâm Tư Vũ bận ôn thi đại học, không chịu chăm sóc con nhỏ, hai mẹ con thường xuyên cãi nhau. Ngay sau tháng cữ, bà Triệu bị con dâu chọc tức nên phải cuốn gối về quê.
Sau khi bà đi, Bắc Bắc chỉ còn cách là mỗi ngày đưa sang nhờ Tiền Lan trông hộ, mỗi tháng Cố doanh trưởng đều đưa 10 đồng nhờ cô chăm giúp. Đến đêm anh mới đón con về nhà.
Sau này, khi Lâm Tư Vũ đỗ đại học, cô lập tức ly hôn với Cố doanh trưởng trước khi lên thành phố học tập.
Cố doanh trưởng ở bên ngoài thì nói rằng hai người ly hôn vì bất đồng quan điểm, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, là vì Lâm Tư Vũ coi thường anh – một người xuất thân nông thôn, trình độ văn hóa chỉ mới học hết cấp hai, không xứng đáng với mình.
Khi cô ấy đỗ đại học, cảm thấy tương lai mình có thể sống cuộc đời tốt đẹp hơn, liền nhanh chóng rũ bỏ anh.
Trong đại viện này, Cố doanh trưởng tuy không phải người có trình độ cao, nhưng ngoại hình, nhân phẩm và năng lực đều thuộc hạng ưu tú, lại là người rất có trách nhiệm với gia đình. Nhiều người ở đây đều ngưỡng mộ Lâm Tư Vũ vì cưới được anh, nhưng cô ấy lại không biết trân trọng.
Từ khi Lâm Tư Vũ lên trường đại học ở thành phố lớn, cô không hề quay lại đây. Vì thế, Bắc Bắc hầu như chẳng được mẹ ruột chăm sóc chút nào.
Ngược lại, Dư Huệ từ khi bước chân vào nhà này, Bắc Bắc gần như luôn được cô bế trên tay hoặc cõng trên lưng. Cô chăm sóc đứa trẻ rất chu đáo.
Cô làm mẹ kế, nhưng còn tận tâm hơn cả mẹ ruột của chúng.
Chính vì thế, Tiền Lan tin chắc rằng chuyện Dư Huệ ngược đãi trẻ con chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nghĩ tới đây, cô liền thấy Dư Huệ bước vào sân.
Tiền Lan theo phản xạ ôm Bắc Bắc đứng lên: “Tiểu Dư, em về rồi à?”
Dư Huệ gật đầu: “Chị dâu, cảm ơn chị đã chăm sóc Bắc Bắc.”
Người hàng xóm Tiền Lan này là một trong số ít người trong đại viện chủ động nói chuyện với nguyên chủ.
Nguyên chủ trước đây vì tuổi còn nhỏ, xuất thân nông thôn, không biết chữ, tính tình lại thật thà, ít nói, nhìn vẻ ngoài quê mùa nên nhiều người trong viện không coi trọng cô.