Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
“Có chuyện gì vậy?” Người đến là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, Quý Ngộ cũng đại khái biết có chuyện gì rồi, gương mặt cô gái nhỏ vốn đã trắng lại càng thêm tái nhợt, né tránh bàn tay đang vươn tới của đối phương, ánh mắt khẽ đảo quanh, may mắn bạn học còn chưa ai phát hiện.
“Quý An thiếu tôi 500 đồng, cậu ta nói tìm cậu lấy tiền.” Mặt mụn thấy thái độ của Quý Ngộ kết hợp với mấy người anh em đang làm mặt xấu chế nhạo hắn từ xa, cảm thấy mất hết mặt mũi, lười diễn mà dựa luôn vào tường, ánh mắt vô lại không hề khách khí mà đánh giá Quý Ngộ.
“Chậc, không nghĩ tới thẳng ranh kia còn có chị gái xinh đẹp cỡ này!”
“500?” Quý Ngộ nhíu mày, đã có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, ánh mắt cô trầm tĩnh nhìn thẳng vào người đang không khách khí đánh giá mình: “Giấy nợ đâu?”
Quý Ngộ không để lộ biểu cảm nào, tất cả tự ti chôn giấu dưới đáy lòng đều biến mất. Mí mắt chậm rãi nâng lên, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực, tưởng chừng cô nàng đã biến thành một người khác. Nếu ai quen biết cô gái nhỏ chứng kiến chuyện này chắc sẽ lo lắng cô học hành làm việc quá sức mà tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may ngay sau đó, Quý Ngộ cụp mắt xuống, cảm giác khắc nghiệt vừa rồi cũng vơi bớt, bàn tay đang nắm chặt sách giáo khoa cũng buông lỏng.
“Làm gì có giấy nợ gì chứ!” Đối phương bị sửng sốt trước thái độ thay đổi đột ngột của Quý Ngộ, đôi mắt cô mới vừa rồi cứ như đang che giấu cả một cơn giông lốc, chỉ cần bộc phát sẽ lập tức sóng cuộn biển gầm, cắn nuốt hết mọi thứ cản đường. Nhưng khí thế ấy bỗng nhiên bị thu lại, trở về với sự im lặng đáng sợ, cảm xúc của mặt mụn hiện giờ chẳng khác nào đang chuẩn bị đối diện với cơn bão nhưng rồi thình lình biển lặng trời quang, bình yên đến quái lạ.
“Tóm lại là 500 đồng, nếu cậu không trả thì chúng tôi chỉ đành theo luật mà làm!”
“Luật?” Lông mày Quý Ngộ khẽ nhếch, đôi mắt lại bắt đầu gợn sóng, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà đáp: “Là cắt một bàn tay, hay là chân? Hay là móc mắt…”
Mặt mụn không ngờ một cô gái xinh đẹp, trên mặt thiếu chút nữa viết ba chữ “Dễ bắt nạt” lại có thể thản nhiên nói ra mấy từ kinh khủng như vậy. Nhưng cho dù không đẹp bằng người thì khí thế cũng không thể thua, cậu ta cắn răng, hung tợn nói: “Đúng vậy, cậu tự giải quyết cho tốt. Chúng tôi cũng không phải không biết đạo lý làm người, xem ra hiện tại cậu cũng không có tiền. Vậy tan học tới hẻm đằng sau trường, mang theo tiền rồi nói chuyện được chứ?”
Mặt mụn rất hào phóng mà cho Quý Ngộ chút thời gian chuẩn bị, nhưng cho dù có thong thả tới mức nào cô cũng không có đủ tiền mà giao ra, vừa mới khai giảng, toàn bộ tiền đều phải mua sách vở và dụng cụ học tập.
“Tùy các người, cho dù có cắt chân hay chặt tay thì cũng không liên quan tới tôi.” Giọng điệu Quý Ngộ cũng không lạnh lẽo lắm nhưng bộ dạng nhu nhược như vậy lại nói ra mấy từ máu me.
Lúc này Tề Mục Hạ đã rót đầy hai bình nước trở về, thấy Quý Ngộ đứng cạnh cửa, đối diện là nam sinh mặt mụn.
Cô nàng nhíu mày, sao Quý Ngộ lại tiếp xúc với người này?
Vừa nhìn đã thấy không có ý tốt rồi.
Đặt bình nước trên bàn rồi đi qua: “Trần Lương, cậu tìm Quý Ngộ có chuyện gì?”
Trần Lương vừa thấy người nói chuyện là Tề Mục Hạ, càng thêm chân chó tươi cười, nói năng ngọt xớt nịnh nọt khiến người ta ghê tởm: “Ôi, tôi đây chẳng phải là muốn chiêm ngưỡng thí sinh đứng đầu toàn thành phố hay sao! Về sau tôi sẽ hâm mộ cô ấy giống như Aoi-sensei*, đem hình dán lên đầu giường để ngắm mỗi ngày.”
(*) một nữ ca sĩ Nhật Bản
“Quý Ngộ là bạn tôi, cậu tốt nhất là không nên đυ.ng tới cậu ấy!” Tay Tề Mục Hạ khoác lên vai Quý Ngộ, híp mắt cảnh cáo Trần Lương.
“Tôi nào dám đâu! Nếu Mục Hạ đã có lời, vậy tôi cũng không làm phiền nữa.” Trần Lương phi như bay trước mặt Tề Mục Hạ, hòa vào trong đám anh em đang đứng hóng kịch vui, rụt rè rời đi.
Tề Mục Hạ nghiến răng: “Ghê tởm muốn chết! Ai cho cậu ta cái gan gọi tên Mục Hạ chứ!!!” Quay đầu hỏi Quý Ngộ: “Cậu quen tên Trần Lương kia à?”
“Mình…” Quý Ngộ há miệng thở dốc, rũ mắt: “Không biết cậu ta.”
“Không cần dây vào bọn họ”. Tề Mục Hạ nổi giận đùng đùng.