Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Quý Ngộ không biết Tề Mục Hạ tức giận mình hay là nam sinh kêu Trần Lương kia, cô không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi ra mở tủ lấy sách giáo khoa toán.
Tiết tiếp theo, Tề Mục Hạ cảm thấy Quý Ngộ không ổn lắm, ngay cả việc thầy giáo gọi cô lên bảng cô cũng như người mất hồn không nghe thấy.
Tề Mục Hạ khẽ vỗ vai Quý Ngộ đang ngẩn người: “A Ngộ, hoàn hồn nào! Thầy toán gọi cậu lên giải bài tập kìa.”
Quý Ngộ lấy lại tinh thần, giống như người đã gần đất xa trời nay hồi quang phản chiếu, đại não thanh tỉnh, nhỏ giọng thì thầm: “Cám ơn.”
Quý Ngộ cố ổn định tinh thần trước cái nhìn chăm chú của cả lớp, tay chân hơi tê, cô luống cuống không biết đặt tay ở đâu, cũng may đã quen với việc đứng trên bục giảng làm bài, cho dù trong đầu bị phân tâm bởi mấy sự việc linh tinh nhưng cầm phấn lên vẫn có thể theo bản năng mà bắt đầu viết.
Sau khi đọc đề bài, mấy sự tình linh tinh kia đã được rũ sạch không còn một mảnh, Quý Ngộ trôi chảy viết từng bước giải đề trong sự trầm trồ của bạn học.
Thầy giáo dạy toán dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô khiến gò má Quý Ngộ ửng đỏ vì ngượng, cô không còn dáng vẻ bình tĩnh lúc tập trung làm bài nữa, cuống quýt trở về chỗ.
Vô tình nhìn thấy Tô Nam đang cắn bút, vai dựa vào tường, trong mắt tràn ngập ý cười.
Quý Ngộ nhìn rất rõ, ánh mắt Tô Nam vẫn luôn dán lên người mình làm cô hơi gượng gạo, cô cảm thấy mình cứ như một vật phẩm treo trên kệ hàng, đợi cậu ta tới mua hoặc đơn giản là xem nhẹ mà bỏ qua.
“A Ngộ, lợi hại nha!” Tề Mục Hạ thò đầu qua, chân thành khen ngợi.
Cô nhìn đề bài mãi mà chẳng có ý tưởng gì, còn Quý Ngộ đang ngẩn ngơ, đọc đề một lần đã giải được.
“Không có, lúc chuẩn bị bài mình có đọc qua dạng bài này rồi.” Quý Ngộ mỉm cười, mắt lại nhìn xuống sách giáo khoa.
Bên dưới ghế, Tô Nam duỗi đôi chân dài, đôi giày đặt ngay dưới chỗ Quý Ngộ ngồi.
Quý Ngộ lơ đi.
Tiếng chuông tan học reo vang, Tề Mục Hạ muốn nói gì đó với Quý Ngộ, không ngờ cô đã thu hết sách giáo khoa, nhét vở bài tập vào cặp rồi vội vàng chào Tề Mục Hạ.
Bóng lưng kia rất giống đang hoảng loạn, sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng.
Tô Nam lẫn Cung Hi đều bị tốc độ của Quý Ngộ khiến cho ngốc luôn rồi.
Tô Nam kéo ghế chạy ra hành lang nhìn Quý Ngộ đang vội vã đi bộ về phía trường sơ trung (cấp 2).
Anh kéo Cung Hi còn đang chậm rì rì vừa dọn sách vở vừa cãi nhau với Tề Mục Hạ: “Đi, đi xem thử.”
“Xem gì cơ?”
Tô Nam thần thần bí bí không nói, nhưng là anh em từ hồi cởi truồng tắm mưa, một động tác của anh thôi, Cung Hi cũng đọc được trong đầu Tô Nam nghĩ gì.
“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy? Chơi cả trò theo dõi?” Cung Hi không có ý tốt dùng khuỷu tay chọc Tô Nam.
“Ông đây không có xấu xa như cậu nói.” Tô Nam lạnh lùng lườm Cung Hi một cái, đi theo phương hướng Quý Ngộ lúc nãy rời đi.
Quý Ngộ đợi trước cửa lớp Quý An một lát mới có học sinh theo sau thầy giáo chậm rãi ra về.
Quý Ngộ cũng bất chấp ngại ngùng, gọi Quý An đang lẫn lộn trong đám bạn.
“An An, mau đi với chị.” Cô kéo cánh tay Quý An.
“Chị làm gì!” Quý An thấy Quý Ngộ lạnh mặt thì hung hăng hất tay cô ra: “Tôi bị chặt tay hay chặt chân chẳng phải không liên quan gì tới chị hay sao?”
“An An, trước theo chị đi đã, chút nữa chị giải thích với em.” Quý Ngộ sốt ruột, thực sự lo lắng mấy người kia tìm đến gây sự với Quý An.
“Không cần, tôi sống hay chết không mượn chị tới quản.” Quý An đẩy Quý Ngộ ra, không thèm liếc cô một cái mà xoay người cười với đám bạn rồi rời đi.
Mà Trần Lương, giống như đã ôm cây đợi thỏ ở chỗ này chờ Quý Ngộ, Quý An vừa đi cậu ta đã xuất hiện.
“Thì ra chỉ là con hổ giấy! Lúc nãy nói chuyện cứng miệng lắm mà!” Trần Lương chậm rãi tới gần Quý Ngộ, ép cô vào góc tường.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tới nhường này.” Vừa nói Trần Lương vừa duỗi tay định sờ.
Quý Ngộ trừng mắt nhìn hắn ta, tránh né bàn tay của hắn, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, không có một chút mềm mại nào như lúc gọi Quý An: “Cậu muốn làm gì?”
Trần Lương trầm tư một chút: “Nếu không, làm bạn gái của tôi đi, số tiền em trai của cậu nợ tôi sẽ được xóa bỏ toàn bộ, cậu thấy sao?”
Ánh mắt Quý Ngộ đầy châm chọc, vừa định mở miệng thì giọng nói lười biếng từ đâu truyền tới: “A, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, học sinh lớp 1 của chúng tao, khi nào thì đến phiên Trần Lương mày uy hϊếp?”
Trần Lương quay đầu nhìn lại, người tới đúng thật là Tô Nam và Cung Hi đã đi theo Quý Ngộ.
Quý Ngộ buông lỏng nắm đấm của chính mình, vừa nãy đã sắp sửa hạ xuống mặt Trần Lương.
Tác giả tâm sự:
Tô lãng tử, đồng đội của ngài xách theo đại đao dài 40 cm ra chiến trường.
Quý Ngộ: Tôi đâu có tham gia đấu võ đâu!
Tô lãng tử:…