Sổ Tay Công Lược Học Tra

Chương 5.1: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Tô Nam lướt qua vai Quý Ngộ mà nhìn tờ giấy kiểm tra trong tay cô, trên giấy có dấu tích bằng bút đỏ lớn, phê hai chữ “rất tốt” rồng bay phượng múa. Tô Nam còn thấy cô giáo tiếng Anh tươi cười hài lòng.

Đúng là nghiệp chướng mà! =.=

Xem ai không xem, lại đi xem bài Quý Ngộ, đúng là tự tìm ngược!

Tô Nam nhỏ giọng mắng thầm, vừa lúc nghe được giọng Cung Hi lảm nhảm bên cạnh, không chút để ý mà lườm cậu ta: “Trông tao đáng thương vậy à?”

“Không đâu, khai giảng ngày đầu tiên, phải cho cô giáo mặt mũi chứ!” Cung Hi vui sướиɠ nhìn Tô Nam gặp họa, ngày đầu tiên đã bị chép phạt, chậc, quá đáng thương, ha ha.

Chẳng qua Tô Nam là người thế nào, tiểu học thành phố S này, rồi cả các thầy cô giáo sơ trung (cấp 2) đều truyền tai nhau Tô Nam chính là một tên hỗn thế ma vương!

Vinh dự bậc này không phải chỉ đánh nhau bậy bạ mà thành danh, thế nào cũng phải gây lộn ở trường học tới muốn long trời lở đất, gió thổi mây giăng, chiêng trống vang trời, pháo nổ… khiến các thầy cô vừa nghe tên đã cảm thấy kinh hồn khϊếp vía, bản mặt này có năng lực xuất hiện trên bất kì quyển sổ đen nào.

Tô đại lão đúng là ngang bướng đến cạn lời, nói không làm bài tập thì tuyệt đối không hạ bút, ngay cả thầy giáo có kinh nghiệm chuyên trị học sinh cá biệt lâu năm cũng bó tay với Tô Nam. Chậc, ai bảo sau lưng tên học tra này còn có ông bố ra tay rất hào phóng chứ!

Nhưng lúc Tề Mục Hạ quay đầu xuống bàn dưới, động tác muốn vo giấy kiểm tra thành một cục của Tô Nam chợt khựng lại.

Chậc, ở đây còn có một tên gian tế đấy!

Nhà Tề Mục Hạ cách nhà Tô Nam không xa, hai vị “mẫu thân đại nhân” thường xuyên qua lại, mẹ Tô Nam hay tới nhà Tề Mục Hạ với mục đích “giao lưu văn hóa” cùng với xây dựng “mối quan hệ có chiều sâu”, nói bóng nói gió hỏi thăm biểu hiện ở trường học của Tô Nam, nếu ngày khai giảng đã gây chuyện…

Ánh mắt Tô Nam dạo qua một vòng sau lưng Quý Ngộ.

Đêm nay còn có việc cần nhờ tới “phụ thân đại nhân”, không thể chọc, không thể chọc.

Bất đắc dĩ trải thẳng tờ giấy kiểm tra, lại xé ra một tờ giấy trắng, cúi đầu nhận mệnh mà bắt đầu vẽ bùa.

Cung Hi nhìn hành động của Tô Nam, không khỏi muốn cười thành tiếng, cậu tùy tiện vo viên tờ giấy rồi ném, cục giấy dùng một đường cong hoàn mỹ mà vừa vặn rơi vào thùng rác.

“Tan học đi chơi bóng không?” Thấy Tô Nam chăm chỉ múa bút thành văn, Cung Hi nghĩ bụng chắc tên này cũng không biết chính mình đang viết gì đâu!

“Không đi.” Tô Nam bực bội đáp, đầu cũng không ngẩng lên, lại không nghĩ tới một câu này khiến Quý Ngộ đang tập trung học từ đơn giật mình.

Tô Nam bật cười, lá gan của cô gái này cũng quá nhỏ rồi, vậy mà cũng bị dọa!

Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học vang lên, Tô Nam không chống đỡ nổi viên đạn bọc đường Cung Hi, đi theo cậu tới siêu thị nhỏ.

Quý Ngộ cất sách giáo khoa, ngẩng đầu nhìn thời khóa biểu, chuẩn bị tới ngăn tủ cá nhân bên ngoài lấy sách toán.

Còn chưa kịp đứng lên, một người lấp ló ở cửa sau chặn một bạn trong lớp, nhờ gọi Quý Ngộ giúp.

Quý Ngộ đi ra ngoài, người tới nhìn chằm chằm Quý Ngộ, ánh mắt mang theo kinh diễm, một gương mặt đầy mụn dậy thì vốn u sầu nay trở nên tươi tỉnh nịnh nọt cười.

“Xin chào người đẹp.” Cho dù biểu cảm “chân chó” cũng không che giấu được bản chất lưu manh, bàn tay chà xát quệt vội vào quần áo, muốn vươn tới bắt tay Quý Ngộ.