Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Tô Nam cảm nhận được Quý Ngộ có chút trầm lặng.
Tuy rằng cô gái nhỏ không có biểu tình gì, chỉ an tĩnh gặm sách giáo khoa, thi thoảng nghiêng đầu nói hai câu với Tề Mục Hạ, nhưng anh chính là biết rõ, cô gái nhỏ này có chuyện buồn bực trong lòng.
Vì cái gì mà buồn nhỉ?
Chẳng lẽ là do anh?
Thế là Tô Nam, người từ khi chào đời đến nay số lần u sầu không vượt quá một bàn tay, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Nhưng cũng không được bao lâu, suy ngẫm đã thành công đi tới một kết luận làm anh vui vẻ không thôi.
Tô Nam mười phần bổ não cùng tự luyến mà cho rằng, Quý Ngộ đã nảy sinh “tình đậu sơ khai” với mình, vui vẻ tới cong mí mắt mà đá ghế Cung Hi.
Một bên anh đắc ý mà khen ngợi bản thân, một bên tự tin nghĩ, thời điểm bắt lấy cô gái nhỏ sắp tới rồi!
Lúc này, Cung Hi tỉnh, lau vội nước miếng, quay đầu liền nhìn thấy Tô Nam mặt tươi như hoa, lập tức dùng ngữ khí công tử trêu đùa cô nương thanh lâu mà nói: “Ngươi bán rẻ nụ cười sao! Mấy tiền một cân? Lấy cho tiểu gia ta hai cân.”
Vừa nói vừa duỗi tay lấy đồ uống Tề Mục Hạ cho cậu, vặn ra uống hai ngụm mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Cút qua một bên đi.” Tô Nam thu hồi bông hoa vui vẻ trên khuôn mặt, chỉnh trang lại biểu cảm, rất nghiêm túc mà nhìn cái gáy của Quý Ngộ.
“Chậc, đưa đồ uống xong lại giải vây, anh có ân cần vậy thì người ta một chút cũng không cảm kích đâu!” Cung Hi nâng cằm chỉ chỉ phương hướng Quý Ngộ, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn một chữ cũng không rơi mất mà lọt vào tai cô, còn Tề Mục Hạ đang ngủ không biết trăng sao gì không nghe được.
Bị người ta trắng trợn thảo luận như vậy, Quý Ngộ cảm thấy nhiệt độ đã giảm rất nhiều nhờ có máy lạnh, nay lại tăng lên vài độ rồi.
“Cậu trước kia không phải cũng vậy à? Lúc theo đuổi con gái nhà người ta, hận không thể đem cả trái tim thuần khiết bé nhỏ móc ra tới, còn không phải cũng chỉ được hai ngày đã chán. Anh với cậu không giống nhau.”
Đối với điểm này của Cung Hi, Tô Nam có phê bình kín đáo, anh tận mắt chứng kiến những nữ sinh từng bị Cung Hi tổn thương, hoặc là lì lợm la liếʍ, hoặc là buồn bã ưu thương nhưng cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản.
Anh vốn không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng không vì những nữ sinh đó mà bênh vực kẻ yếu, chỉ đơn giản là chướng mắt nhìn cái tên chó lăng nhăng này đóng kịch.
Nói tới lăng nhăng, anh chắc chắn tốt hơn nhiều so với cái tên củ cải lớn đa tình này.
Tô Nam nhiều lắm chỉ trông hơi lãng tử một chút, mà Cung Hi là thật sự là vừa lãng vừa lẳиɠ ɭơ, thật giống như tự cho mình là hoàng đế trong cung 3000 giai lệ tùy tâm tình mà thích chọn ai thì chọn!
Có Cung Hi làm phông nền, Tô lãng tử đây lại một phen tự mình ca ngợi mình, khen đến đá cũng nở hoa, là một nụ hoa xã hội chủ nghĩa tràn đầy nhiệt huyết. Nếu nói một câu để miêu tả tâm trạng Tô Nam lúc này, chỉ có thể là thập phần tốt đẹp.
Thời gian buổi lễ khai giảng chiếm hai tiết học, dư lại hai tiết đều diễn ra bình thường theo thời khóa biểu.
Tiết 1 là tiếng anh, Tô Nam rất không nhạy bén với loại hình ngôn ngữ huyên thuyên kiểu này.
Rõ ràng từng chữ đều có thể hiểu, nhưng ghép lại thì chả hiểu gì, miễn bàn tới chuyện chép chính tả.
Vậy nên khi đến hạng mục chép từ đơn, nụ hoa xã hội chủ nghĩa nháy mắt biến thành cà tím phơi sương héo quắt dính lên mặt bàn học, bởi vì khi thu bài chép chính tả đều là thu từ dưới lên, mà ngay trên Tô Nam là Quý Ngộ.
“Cố gắng viết đi, cô tin tưởng trí nhớ của các em, không cần bỏ trống, bỏ trống một từ chép phạt 50 lần.”
Đương nhiên, trên có chính sách thì dưới có đối sách, sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm chinh chiến với các thầy cô, chính Tô Nam cũng rút ra được nhiều bài học tâm đắc.
Kết quả là, mỗi một cái từ đơn Tô Nam đều viết, còn làm như thật mà đánh dấu trình tự rõ ràng, lưu loát viết hẳn một trang giấy. Cung Hi ở bên cạnh vò đầu bứt tai, vô tình nhìn thoáng qua Tô Nam cực kì bình tĩnh mà bắt kịp tiết tấu viết chính tả của cô giáo, còn tưởng rằng người này đã đổi tính.
Chẳng lẽ đột nhiên thông suốt?
Hay là Tô Nam trộm học bổ túc vào kì nghỉ hè?
Còn đang nghi hoặc, duỗi dài cổ mà ngó thử, chờ thấy rõ những chữ cái đang bò trên giấy trắng, Cung Hi nghẹn lại, phụt cười một tiếng. May mà cậu kịp thời bịt kín miệng mới không khiến mọi người chú ý.
Trên giấy của Tô Nam ấy vậy mà là ghép vần tiếng hán.
Vốn dĩ là viết từ đơn tiếng anh, cuối cùng bị Tô Nam ghép vần thành tiếng hán. Tuyệt vời!
“Nam ca, đều học chung 9 năm giáo dục bắt buộc, vì cớ gì anh lại ưu tú tới vậy!” Thời điểm thu giấy, Cung Hi nhân lúc phòng học hỗn loạn, nhỏ giọng trêu chọc một câu.
“Cậu thì biết cái gì, cái cách này của anh chính là trên có chính sách dưới có đối sách, cô giáo không phải không cho để trống à? Anh có để trống một từ nào không? Không hề.” Tô Nam đắc ý nhướn mày, quả thực bội phục mình tới muốn dập đầu, sao bản thân lại thông minh thế cơ chứ!
Vừa không cần chép phạt, vừa duy trì hình tượng trước mặt Quý Ngộ.
Tờ giấy chép chính tả của Quý Ngộ đặt ngay trên Tô Nam, nhìn hoàn toàn đối lập, vậy là hai tờ giấy bị đem ra làm mẫu trước lớp.
“Cô cho các em 20 phút tự kiểm tra lại, có người có thể viết tất cả các từ đều chính xác, có người lại trong giờ tiếng anh mà luyện tập ghép hán tự!” Nghe lời này, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười, bục giảng lập tức bị gõ một cái: “Hôm nay là tiết đầu tiên của kì học này, cô sẽ không nêu tên ai, về sau tự mình chú ý.”
Giáo viên tiếng anh là nghiên cứu sinh trẻ, vừa mới tốt nghiệp không lâu, vậy mà đã có khí thế không giận mà nghiêm, quả thật là trời sinh ra để làm giáo viên.
Cô giáo rất nhanh trả lại giấy chép từ vựng.
“Thời gian tiếp theo không đủ để giảng lại từ đơn, những từ vựng các em viết sai thì phải tự mình chép lại, lời phê cô đều ghi trên bài của từng bạn, được rồi, bắt đầu bài mới đi!” Quý Ngộ đưa giấy kiểm tra của Tô Nam xuống dưới, trên mặt giấy là lời phê chữ đỏ vô cùng bắt mắt: Toàn bộ từ chép phạt mỗi từ 50 lần!
Cung Hi nhìn bài của mình chỗ đúng chỗ sai, tuy rằng có thiếu sót, nhưng so với Tô Nam thì vẫn là một trời một vực.
Cậu nhìn Tô Nam vừa rồi còn đắc ý chống khuỷu tay lên bàn học đỡ cằm, giờ sắc mặt đã thay đổi xoành xoạch mà trầm xuống: “Trên có chính sách dưới có đối sách, ha ha, phải là “ma cao một thước, đạo cao một trượng” mới đúng chứ.”