Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Chiếc bánh kem bơ đã bị Tề Mục Hạ kéo đến siêu thị nhỏ phía sau trường học.
Ánh mắt nóng bỏng ở sau lưng khiến lưng Quý Ngộ tự giác thẳng tắp, biên độ dao động của bước chân khá nhỏ, tóc mềm mại vung vẩy sau gáy, còn có cả mấy sợi tóc mái không nghe lời, chọc cho cổ hơi ngứa khiến cô không nhịn được mà lấy tay sửa lại.
Quý Ngộ theo Tề Mục Hạ tới siêu thị, bên trong không khí lạnh chan hòa mát mẻ, có không ít học sinh cũng vào tránh nóng. Quý Ngộ đứng ở cửa đợi Tề Mục Hạ.
Đang thất thần, Tô Nam cầm lon coca lạnh, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm lấy lon coca còn đọng một lớp hơi nước ở bên ngoài, dán vào má Quý Ngộ.
Thấy cô nàng ngốc ngốc đứng thẫn thờ, hai mắt mở to, thuần khiết vô hại. “Cho cậu này.”
Nụ cười “chân chó” lấy lòng này, Quý Ngộ đã từng gặp qua, đó là lúc chuẩn bị vào kỳ học mới, một đám người tới mượn vở bài tập mà gõ vang cửa nhà cô.
Huyện thành nhỏ ai chả biết nhau, chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, Quý Ngộ cũng không sợ hãi, cũng nhờ những người này mà mấy tên côn đồ không dám chọc Quý Ngộ.
Lúc cô vào trong nhà lấy vở bài tập ra, những nam sinh cả ngày lười biếng tươi cười “chân chó” như vậy đấy.
Quý Ngộ định thần lại mà nhìn Tô Nam, rồi lại ngó coca trong tay anh.
Trong đầu hiện lên một ý tưởng.
Cậu ta…
Không phải đang hối lộ cô chứ?
Vừa mới khai giảng đã mượn vở bài tập à?
Thấy cô không duỗi tay nhận đồ, Tô Nam dứt khoát nhét lon coca vào tay Quý Ngộ rồi vui sướиɠ hài lòng quay người rời đi.
Bá vai bá cổ Cung Hi, trong lòng nghi hoặc, sao Quý Ngộ trông không vui vẻ mấy vậy nhỉ.
Hay là tư thế của anh không đúng? Vẫn là không đủ mị lực?
Anh có thấy Cung Hi theo đuổi bạn gái rồi, rất tri kỷ chu đáo chạy lên chạy xuống, hết đưa đồ ăn lại đưa tình yêu, những nữ hài đó nhờ vậy mà cảm động rối tinh rối mù.
Sờ sờ mặt mình, rất đẹp trai mà!
Tự nhận thức được mình rất đẹp, Tô soái ca duỗi tay mở nắp lon coca, ngửa đầu ừng ực uống hai ngụm, hơi ga cùng khí lạnh xông thẳng lên khoang mũi, khoan khoái tới mức tiêu tan phân nửa cơn nóng.
Tề Mục Hạ cầm hai lon đồ uống ướp lạnh đi ra, nhìn lon coca trong tay Quý Ngộ, ánh mắt trêu đùa: “A Ngộ, được lắm nha! Nhanh như vậy đã có người hâm mộ?”
Quý Ngộ lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt trêu đùa của Tề Mục Hạ mà hoảng loạn. “A, không có, mình không phải.”
“Được lắm nhé, mình còn đang muốn chăm sóc tiểu mỹ nữ bị nắng hun tới đỏ ửng, không nghĩ lại có người nhanh chân tới trước, đành tiện nghi tên tiểu tử ©υиɠ Hi kia rồi.” Tề Mục Hạ lắc lắc đồ uống trong tay, nhéo má Quý Ngộ.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Quý Ngộ nhỏ giọng lẩm bẩm, người nọ thực ra chỉ muốn chép vở bài tập của cô thôi.
“Được được, chúng ta quay về thôi.” Tề Mục Hạ nhìn cũng không tin lời cô nói, xem đồng hồ rồi đẩy vai Quý Ngộ hướng phòng học mà đi.
Tới tòa nhà giảng dạy, hàng hiên trước cửa sổ bâu đầy nam sinh đứng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ngả ngớn đánh giá rồi huýt sáo trêu đùa nữ sinh đi ngang qua.
Đứng giữa hiên còn có học sinh hưng phấn gào lên chạy ầm ầm khiến Quý Ngộ hoảng sợ.
“Người đẹp!” Không biết ai hô lên một tiếng, mấy nam sinh đang dựa người vào khung cửa sổ nhìn chằm chằm hai người.
Tề Mục Hạ liếc xéo bọn họ, chậc, toàn là người cô nàng quen biết, cười mắng hai câu cũng không thành vấn đề.
Nhưng khổ cho Quý Ngộ, cô gái nhỏ từ trước tới nay đều sống lặng lẽ, tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Ở sơ trung, cô là đối tượng bảo hộ trọng điểm của đám tiểu lâu la, chưa từng trải qua trường hợp bị người trực tiếp đùa giỡn, vậy nên thế trận này làm cô chân tay luống cuống.
“Chưa thấy qua mỹ nữ? Mau thu lại ánh mắt bọn mày ngay, người lớp 1 chúng tao, chúng mày liên quan cái rắm ấy!” Tô Nam đứng cạnh cửa, híp mắt nhìn mấy nam sinh đang cười hỉ hả trêu đùa mà quát lên.
“Ui, Nam ca, đã bắt đầu biết thương hương tiếc ngọc rồi!”
Tô Nam không trả lời, khóe miệng mang ý cười, người dựa vào khung cửa, chân dài không có chỗ đặt mà chắn trước cửa, tùy ý nhìn Quý Ngộ đi tới.
Thấy hai người tới nơi mới chậm rãi thu chân, đi sau lưng Quý Ngộ vào lớp.
Chủ nhiệm lớp đi vào gõ bàn hai cái, thanh âm ồn ào trong phòng học nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn tiếng động kéo ghế chỉnh bàn.
Quý Ngộ thuận tay đặt coca lên bàn Tô Nam, trên lon nước lạnh đọng nước còn có cả dấu tay nhỏ nhắn của cô. Tô Nam ngồi vào chỗ, cằm gác lên bàn học, nhìn những giọt nước đọng trên lon từ từ lăn xuống.
“Quý Ngộ.” Tô Nam gọi một tiếng, mặt không biểu cảm, không rõ đang nghĩ gì.
Quý Ngộ quay đầu, nhìn Tô Nam nâng mắt lên. “Nghe nói thành tích thi của cậu đứng hạng nhất toàn thành phố?”
Quý Ngộ không nghĩ anh sẽ hỏi câu này, chần chừ gật đầu.
Tô Nam chớp đôi mắt đào hoa, “Vậy đúng là rất có duyên.”
Anh cũng là đệ nhất, từ dưới lên.
Thành thật mà nói, là cha của anh, “phụ thân đại nhân” dùng tiền mà xếp anh vào trường này.
Quý Ngộ bị cái câu có duyên này của anh làm cho nghi hoặc, nhưng cũng không rối rắm, quay đầu, ngồi thẳng nhìn cô giáo đang dặn dò trên bục giảng, nghiêm túc ghi chú vào vở để nhớ cho kĩ.
Tô Nam giống như không xương mà nằm bò lên bàn học, đến tận lúc Phó lão sư nói ngày mai sẽ đổi chỗ ngồi mới ghét bỏ liếc nhìn Cung Hi đang ngủ say tới chảy cả nước miếng bên cạnh.
Xong lại suy tư mà ngó cái gáy của Quý Ngộ, không biết nghĩ gì nhếch môi cười.
Tuy rằng thành tích của anh đội sổ, nhưng cũng hiểu được chuyện gần quan được ban lộc.
Thật mong đợi tới lúc khoe khoang tài năng thi cử trước mặt phụ thân đại nhân!
Trong lòng Quý Ngộ có tâm sự, hai bạn mới ngồi bàn trên chào hỏi cũng chỉ mỉm cười đối đáp hai câu, người nói nhiều nhất vẫn là Tề Mục Hạ.
Từ tận đáy lòng, Quý Ngộ thực sự thích cô bạn này, còn cả hâm mộ nữa.
Nhưng mệnh mỗi người mỗi khác, Tề Mục Hạ không phải là Quý Ngộ, cho dù cô có hâm mộ đến mức nào cũng chỉ phiền não thêm.
Cô lặng lẽ thở dài, nhỏ giọng tới mức không để ai phát hiện.