Sổ Tay Công Lược Học Tra

Chương 3.2

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Học sinh mới nhập học ở Nhất Trung, buổi sáng tiến hành nhận lớp và làm quen bạn bè mới, buổi chiều là lễ khai giảng.

Quý Ngộ chậm rãi men theo vách tường đi tới sân thể dục, phía sau có ai gọi cô.

Quý Ngộ dừng lại nhìn, dưới ánh mặt trời, là gương mặt tươi cười xinh đẹp sáng ngời của Tề Mục Hạ. Những tia nắng vuốt ve gò má trắng nõn, nhuộm một màu hồng nhạt ngây ngô lên đôi má. Tóc đuôi ngựa sau gáy buộc cao, đây mới đúng là bộ dáng mà nữ sinh cao trung nên có.

Quý Ngộ nhìn Tề Mục Hạ, cười nhẹ rồi cúi đầu, so sánh với cô ấy, Quý Ngộ cảm thấy mình giống như vịt con xấu xí.

Tuổi dậy thì cũng thúc đẩy vô số tâm tư tự ti mẫn cảm, chậm rãi lớn dần như dây leo quấn quanh tâm trí cô.

“Nghĩ cái gì mà thần người ra vậy?” Tề Mục Hạ thấy ánh mắt ảm đạm của Quý Ngộ, còn cúi đầu không biết suy nghĩ gì, duỗi tay búng nhẹ trán cô một cái.

“Không có gì, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Quý Ngộ bị hành động thân mật của Tề Mục Hạ làm cho bối rối, ngón tay cứng đờ được Tề Mục Hạ nắm lấy, lòng bàn tay đã thấm một lớp mồ hôi. Dưới sự lôi kéo của Tề Mục Hạ, cô cuối cũng tích đủ dũng khí mà đáp lại.

“Tề Mục Hạ.” Quý Ngộ gọi tên cô nàng.

Tề Mục Hạ quay đầu, nhíu mày có chút bất mãn: “Cậu gọi mình là Mục Hạ là được rồi, gọi cả họ tên làm mình thấy thật xa lạ đó.”

“Mục Hạ.” Quý Ngộ ngoan ngoãn gọi lại một tiếng, nhờ một tiếng này mà hai người trở nên thân thiết hơn nhiều.

“Vậy từ nay về sau mình gọi cậu là A Ngộ được không?” Tề Mục Hạ vừa nhìn Quý Ngộ bị nắng hun tới hai má đỏ bừng, rất muốn thử nhéo một cái, xem có thực sự mềm như mình tưởng tượng không.

“Được.” Quý Ngộ mỉm cười gật đầu, cảm xúc tồi tệ do bị Quý An chọc đã lập tức trở thành hư không.

Đối với Quý Ngộ mà nói, không có gì so sánh được với chuyện có một người bạn vô cùng tốt là Tề Mục Hạ.

“Cuối tuần cậu rảnh không?” Quý Ngộ từ đáy lòng rất thích tính cách của Tề Mục Hạ, phóng khoáng lại đáng yêu.

“Có chứ! Mình đang chán muốn chết đây, chúng ta đi chơi sao?” Mắt hạnh tròn xoe lấp lánh, mang theo nét tươi cười chân thành.

“Mình làm thêm ở một tiệm bánh ngọt, cậu có muốn tới nếm thử tay nghề của mình không?” Giọng nói Quý Ngộ ngày càng nhỏ. Thoạt nhìn, Tề Mục Hạ trông rất giống con gái của gia đình khá giả, gia đình như vậy thì chắc thứ gì cũng từng ăn rồi, cô sợ người bạn mới này ghét bỏ mình.

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Tề Mục Hạ, tim Quý Ngộ như sắp nhảy lên tận cổ họng, rồi lại ảm đạm chìm xuống.

Tề Mục Hạ thật sự sửng sốt, không nghĩ tới nữ sinh tuổi này đã phải ra ngoài làm việc, nhưng không hề có chút khinh thường hay ghét bỏ nào. Tuy rằng nàng không lo cơm áo, nhưng vẫn hiểu được đạo lý kiếm tiền không hề dễ, chắc gia đình thật sự khó khăn mới có thể để con cái đi làm thêm.

“Được chứ, không nghĩ tới A Ngộ còn biết làm điểm tâm ngọt nha, về sau mình có lộc ăn rồi!” Tề Mục Hạ nhìn Quý Ngộ rồi nhận lời, ánh mắt mang theo chờ mong.

Quý Ngộ thấy cô không có bộ dáng miễn cưỡng đồng ý, nhẹ nhàng thở ra.

Vừa nói chuyện vừa bước vào sân thể dục, hai người đều là học sinh ưu tú, đi đến trước đài chủ tịch đã thấy giáo viên chủ nhiệm đứng chờ.

“Không cần áp lực, chỉ cần đọc tốt bản thảo diễn thuyết là được rồi.” Chủ nhiệm lớp dày dặn kinh nghiệm giúp hai cô gái giảm bớt căng thẳng, dù sao cũng đứng trước mấy nghìn học sinh, đông nghìn nghịt. Loại khí thế này cũng có thể coi là một thử thách đối với hai cô gái nhỏ.

Quý Ngộ vô thức nắm góc áo, cắn môi dưới, Tề Mục Hạ trái lại thoải mái hơn cô rất nhiều.

Cảm giác tự ti đột nhiên từ đâu nhảy ra khiến Quý Ngộ hô hấp không thông.

Cô gái nhỏ tay nắm chặt, cố gắng tìm về ngữ điệu bình thường, hướng Tề Mục Hạ vừa phát biểu xong còn đang cổ vũ cho cô mà mỉm cười.

Cô, có thể.

Quý Ngộ lúc đầu thanh âm hơi run, lúc sau lại tự nhiên hào phóng, nói trọn vẹn đâu ra đấy tới tận lúc kết thúc.

Có vẻ như đã hoàn mỹ được khoảng 95% rồi.

Tô Nam ngồi dưới híp mắt nhìn cô gái nhỏ đứng trên đài cao, từ lúc còn run rẩy tới khi dần bình tĩnh, ánh mặt trời chiếu vào khiến người cô như tỏa sáng.

Quý Ngộ trở về hàng ngũ lớp mình cùng Tề Mục Hạ, đứng ở vị trí cuối cùng của hàng nữ sinh. Những nam sinh phía sau tự động lùi xuống một loạt chừa ra hai vị trí.

Quý Ngộ lúc này mới nhận ra mặt mình nóng quá, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn, cô cũng có thể làm được.

Thảm cỏ nhân tạo dưới chân hắt lên từng luồng hơi nóng, trên khán đài, chủ nhiệm khoa, các chủ nhiệm lớp ưu tú, lãnh đạo trường… liên tiếp đọc diễn văn, đại khái đều là chào mừng học sinh mới, cũng nhấn mạnh một chút nội quy trường học, thay phiên diễn vai hiền vai ác. Học sinh phía dưới đã không còn kiên nhẫn lắng nghe bọn họ thao thao bất tuyệt.

Theo thời gian trôi, thanh âm phát loa phía trên đã không át nổi tiếng kêu ca oán giận phía dưới, hiệu trưởng tuyên bố buổi lễ kết thúc. Sân thể dục lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, từng nụ hoa nhỏ bị phơi héo dưới ánh mặt trời lập tức sống dậy khi nghe được từ giải tán. Bọn họ hận không thể lập tức chặt đứt luôn mấy lời phát biểu để mà thoát đi cái nơi dày vò tinh thần lẫn thể xác này.

Dòng người tràn ra hai bên cửa sân thể dục.

Quý Ngộ cùng Tề Mục Hạ bị kẹt bên trong đám đông, một bước cũng khó đi.

Hàng người ra cửa rất dài, không quy củ giống như lúc xếp hàng làm lễ, mà xô đẩy nhau chẳng biết ai dẫm vào chân ai.

Tình huống như vậy rất giống như động vật di cư, mà giống loài đang di cư này chính là rùa đen.

Bị kẹt trong đám người cũng không thể làm gì khác, đành vừa phơi nắng vừa nhích từng chút một tới cửa.

Tề Mục Hạ đứng dưới một bóng cây râm mát, mặc kệ Quý Ngộ nói thế nào cũng không đi, còn lôi kéo cô đứng dưới bóng cây mà tủm tỉm chào hỏi từng người đi ngang qua, đồng thời tự hào mà giới thiệu Quý Ngộ.

Quý Ngộ không quen làm tâm điểm giữa nhiều ánh nhìn tới vậy, mà ở đây lại không có chỗ trốn, đành cứng đờ đứng im gượng cười.

Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ hai cái.

“Quý Ngộ, có duyên nhỉ!” Tô Nam cười tươi lộ ra mười chiếc răng trắng đều tăm tắp, híp mắt lại, vừa nhìn đã thấy không có ý tốt gì.

Quý Ngộ im lặng nhìn anh, nghĩ bụng, người này vừa sinh ra đã có sẵn khí chất trứng thối phản nghịch rồi.

“Tô Nam, xác suất 50% kiểu này thì có gì mà duyên với chả không duyên.” Tề Mục Hạ dựa vào thân cây, kéo Quý Ngộ lại sát gần mình.

Cô biết rất rõ Tô Nam là loại người thế nào, cô đã từng gặp qua Tô Nam cà lơ phất phơi, rồi cả bộ dáng lang thang điên cuồng, cũng từng thấy anh quát tháo đấu đá cùng người khác. Nhưng chưa từng bắt gặp một Tô Nam để ý nữ sinh nào đến vậy.

Anh cố ý tiếp cận Quý Ngộ, chắc hẳn có mục đích nào đó.

Cung Hi từ đằng sau Tô Nam ló đầu ra. “Đang bảo làm sao mà Nam ca dừng lại, hóa ra là gặp mỹ nữ rồi đi không nổi.” Vừa nói vừa đẩy đẩy Tô Nam. “Đứng gọn vào tí cho em tránh nắng với.”

Một cây đại thụ cũng không lớn bao nhiêu, một đẩy của Cung Hi khiến Tô Nam tới gần Quý Ngộ vài phần, khoảng cách giữa hai người thực sự gần, đã vượt qua khoảng cách an toàn thoải mái giữa người với người.

Quý Ngộ cả người gượng gạo, Tô Nam lại lười nhác, tỏ vẻ thản nhiên mà đứng xích ra nhường chỗ cho Cung Hi, càng tới gần Quý Ngộ hơn.

Cánh tay chuẩn bị chạm vào nhau rồi.

“A Ngộ, đi thôi.” Cũng may Tề Mục Hạ nhận ra Quý Ngộ đang vô cùng lúng túng, cứu vớt cô ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

“A Ngộ”. Đầu lưỡi Tô Nam chạm vào hàm trên, nhẹ nhàng mở miệng gọi một câu, vẻ mặt nhởn nhơ đá Cung Hi đang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp. “Xem mù mắt chó luôn rồi, đi mau.”

Tô Nam chậm rãi theo sau Quý Ngộ, dáng vẻ ngông nghênh như lão đại muốn lật trời khiến mấy người xung quanh yên lặng tản ra. Thỉnh thoảng chịu không nổi Cung Hi nói lắm như ruồi nhặng vo ve bên tai, mất kiên nhẫn mà quát “Câm miệng”, còn lại toàn bộ thời gian anh đều nhìn chằm chằm vào gáy của cô gái nhỏ đang đi phía trước, làn da óng ánh dưới những tia nắng mặt trời.

Liếʍ môi, mắt đào hoa khẽ híp lại, thầm nghĩ, sao có thể trắng như bơ bánh kem vậy.

Không biết nếm thử thì có ngọt hay không.