Sổ Tay Công Lược Học Tra

Chương 3.1: Không rõ có ngọt hay không

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Người tới cửa là một thiếu niên tầm tuổi học sinh cấp 2, trên người mặc áo sơ mi thuần trắng. Có vẻ nóng lắm hay sao mà ống tay áo xắn lên tới tận bả vai, nếu bỏ qua cái đầu nhuộm đỏ rực rỡ thì cậu ta trông cũng thanh tú sạch sẽ.

Cậu ta chọn một cái bàn nhỏ để ngồi, dáng đi có chút khập khiễng chân thấp chân cao, nếu không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra.

Tiểu Noãn nhìn người vừa đến, lo lắng liếc Quý Ngộ, kéo cổ tay cô: “Em lên phòng trước đi, để chị tới.”

Quý Ngộ cười vỗ nhẹ lên bàn tay Tiểu Noãn: “Không sao đâu, cứ để em.”

Nói xong cô cầm thực đơn đi qua, mí mắt nam sinh hơi rũ xuống, dáng vẻ có chút cô đơn.

Quý Ngộ kéo áo cậu, nhỏ giọng nói: “Quý An, nơi này không giống như ở nhà, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói nhé.”

Quý An gạt tay cô ra, móc thuốc lá từ trong túi ngậm vào miệng rồi cười, nói thẳng mục đích: “Mát thật đấy, ở chỗ này cũng khá tốt, tôi hết tiền rồi, chị cho tôi ít tiền tiêu đi.”

Vừa nói vừa giơ tay ra, ngoài miệng lại cười ra vẻ bất cần đời, Quý Ngộ cứ ngỡ đang đối mặt với một con dã thú có cái miệng lớn đầy máu, miệng lớn tối tăm như vậy có nhét bao nhiêu đồ ăn cũng không lấp đủ.

“Chị không có tiền.” Quý Ngộ dùng giọng điệu lạnh lùng đáp lại, mắt phượng hẹp dài như hồ nước sâu, dù tĩnh lặng nhưng mang theo sức mạnh không thể phản kháng.

“Vậy tốt thôi, tôi đi đòi ông bà.” Quý An chẳng quan tâm chuyện cô khó xử, ra đòn sát thủ.

Cậu ta hiểu rõ điểm yếu của Quý Ngộ.

“Em…” Quý Ngộ trừng mắt, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, không dám nói lớn.

“Em không biết xấu hổ mà mở miệng ra đòi tiền à? Mẹ chưa cho em tiền sao? Em có biết không, một bao thuốc lá của em cũng đủ chị ăn sáng cả nửa tháng!”

Quý Ngộ đỏ mắt, cầm lấy hộp thuốc lá hung hăng ném lên mặt bàn.

Vốn dĩ mấy lời nhỏ nhẹ của Quý Ngộ không chút lực uy hϊếp nào, nhưng thái độ nghiêm túc lúc sau của cô thành công chọc giận Quý An.

“Quý Ngộ!” Hắn đột nhiên đứng lên, ghế dựa phát ra tiếng két trên sàn nhà. Hắn trừng mắt nhìn cô: “Chị đừng có không biết điều!”

Động tĩnh bên này quá lớn làm khách hàng trong tiệm tò mò nhìn qua.

Quý Ngộ cúi đầu, hít sâu một hơi, thanh âm mềm nhẹ hơn: “An An, chúng ta đi ra ngoài nói, đừng ảnh hưởng tới tiệm bánh của chú Hà.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Lễ nghe Tiểu Noãn nói Quý An lại tới, sợ Quý Ngộ bị bắt nạt, lập tức từ bếp chạy ra.

Nhìn Quý Ngộ hốc mắt đỏ bừng, liền biết Quý An lại bắt nạt cô rồi.

“Ồ, chú Hà.” Quý An đứng thẳng, thuận tay cất hộp thuốc lá mà Quý Ngộ ném trên mặt bàn vào trong túi, có vẻ lễ phép hơn chút.

“Quý An, có việc gì thì nói với chú Hà.”

“Cũng được thôi! Ai đưa tiền đều giống nhau, tôi muốn mua đôi giày.” Quý An tự cảm thấy mỹ mãn mà thở ra một vòng khói thuốc.

“Mua giày? Được, 300 có đủ không?” Hà Lễ nói xong liền lấy tiền ra, Quý Ngộ muốn ngăn cản, Hà Lễ lắc đầu nhìn cô.

“Một ngàn.” Quý An vươn một ngón tay ở trước mặt Quý Ngộ quơ quơ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

“Em muốn mua đôi giày một ngàn tệ?” Mũi Quý Ngộ ê ẩm, cổ họng nghẹn lại đau đớn.

“300 là định tống cổ ăn mày à?” Quý An thấy hốc mắt cô đong đầy nước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy hả hê.

“Chú Hà, không cần để ý đến nó.” Nói xong, Quý Ngộ xô đẩy Quý An, muốn đuổi hắn đi.

“Cút, chị là cái quái gì chứ!” Quý An không kiên nhẫn mà đẩy mạnh Quý Ngộ, cầm túi tiền của chú Hà móc tiền ra rồi rời đi, cũng mặc kệ Quý Ngộ có bị đυ.ng vào đâu không, lập tức biến mất ở góc đường.

Quý Ngộ va vào góc bàn, được Tiểu Noãn đỡ một chút mới ổn định được thân mình.

“Quý Ngộ, đυ.ng có đau không em?” Tiểu Noãn nhìn đôi mắt rưng rưng của Quý Ngộ, nước mắt quật cường không chịu rơi xuống, nhẹ nhàng xoa eo giúp cô.

“Em không sao đâu, chị Tiểu Noãn.” Quý Ngộ quay đầu lại: “Chú Hà, cháu xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho chú.”

“Quý Ngộ, không sao, có chuyện gì cứ tìm chú, tên nhóc kia đúng là thiếu dạy dỗ.” Hà Lễ an ủi cô.

Nói xong rồi thở dài, Quý An này quá ngỗ ngược!

Ông không có con cái, đã sớm coi Quý Ngộ là con gái mình, chỉ hi vọng Quý Ngộ một đời bình an trôi chảy, chờ khi ông già rồi, cô có thể trở về nhìn ông vài lần là ông đã thỏa mãn lắm rồi.

Ông biết Quý Ngộ hiểu chuyện, có chút bướng bỉnh từ trong xương cốt, đau đầu thật.

300 đồng này, cô gái nhỏ lại phải ăn mặc tiết kiệm rồi.

Sự xuất hiện của Quý An làm tâm trạng Quý Ngộ sa sút, mơ màng trôi qua một buổi trưa.

Buổi chiều tới, đường phố bị nắng hun tới nóng ran, ít ai chọn giờ này mà ra cửa.

Quý Ngộ mặc đồng phục đã giặt sạch, khoác cặp sách rời đi.