“Anh biết cách dùng không? Không thì tôi làm mẫu cho anh xem nhé?” Hoa Thiết Nhi bày tỏ hắn hoàn toàn không ngại giúp Thư Triển tắm rửa sạch sẽ.
Hắn thích Thiên Tàn thông minh này, có lẽ vì dáng dấp đối phương rất vừa mắt hắn, đã thế còn yếu ớt đến mức chỉ cần một ngón tay của hắn cũng có thể đâm chết chăng?
Thư Triển đóng mạnh cửa thùng tắm.
Hoa Thiết Nhi sờ mũi, tinh lực vô hạn đi ra ngoài, tiếp tục giày vò đám người lười biếng kia. Trước hết là bảo bọn họ gánh thêm nước đổ vào bể nước lớn trên nóc căn nhà đá cái đã.
Thư Triển mất hơn nửa tiếng mới tắm rửa sạch sẽ xong xuôi. Không còn bùn nhão dính đầy người, anh cảm thấy như bản thân đã được giải phóng khỏi bộ áo giáp vừa cứng ngắc vừa nặng nề, cả người khoan khoái dễ chịu hơn nhiều.
Lúc tắm, anh để ý thấy toàn bộ nước bùn anh xối xuống đều chảy vào một cái lỗ to cỡ nắm tay, anh còn nghĩ sẽ bị nghẹt nhưng trên thực tế lại không hề có chuyện đó.
Chờ anh tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề, Xá Ngu đại vu cũng đúng lúc đi đến như đã tính sẵn thời gian.
Nhìn thấy Thư Triển trắng trẻo sạch sẽ, hai mắt Xá Ngu đại vu sáng lên. Trước đó ông đã cảm thấy có lẽ Thiên Tàn này là thú cưng được người quyền quý nuôi dưỡng, bây giờ lại càng thêm chắc nịch.
Nhưng cũng không hẳn, Thư Triển có khí chất quá tốt, da dẻ quá đẹp, dáng dấp lẫn đường nét gương mặt không chê vào đâu được. Quan trọng nhất là trên người Thiên Tàn này không hề có nửa điểm thấp hèn, thậm chí đối phương còn mang lại cho người ta cảm giác ngạo nghễ nhàn nhạt.
Xá Ngu đại vu sinh ra chút tò mò với Thư Triển, tò mò dần tăng lên thành thiện cảm, từ đó khiến ông nói chuyện với Thư Triển nhẹ nhàng hơn khá nhiều.
“Đi theo ta, sau này cậu cứ tạm thời ở đằng sau cùng ta. Chuyện bên này cậu không cần để ý tới, bùn bên dưới sẽ có người đến thu dọn, thùng tắm lớn cũng sẽ có người phụ trách chùi rửa.”
Thư Triển đi theo Xá Ngu đại vu ra đằng sau. Anh đang nghĩ ngợi xem họ sẽ đi đâu thì trông thấy ông lão đi đến cuối nhà, đưa tay đẩy một cánh cửa kim loại ra.
Thư Triển: “...” OK fine, là anh kiến thức hạn hẹp rồi.
Không ngờ đằng sau căn nhà đá này vẫn còn không gian, Thư Triển nhớ lại những gì anh thấy trước đó, đoán rất có thể mấy tảng đá khổng lồ được dùng làm nền và vách tựa đều rỗng ruột.
Đại Vu quay đầu, cười ha hả nói: “Kinh ngạc lắm à? Lúc đó ta chọn nơi này để xây nhà ở tạm thời chính là vì nhìn trúng cái sơn động này đấy.
Đây vốn là một ngọn núi đá nhỏ, có điều bây giờ phần lớn đá tảng trên núi đều đã bị bát điện hạ bọn họ khai thác làm vật liệu xây dựng lãnh địa cả rồi.
Ta bảo bọn họ chừa lại cái động, sau đó chắp vá sơ lại thì đã tạo thành nơi trú ẩn tạm thời này. Đằng sau còn rộng rãi hơn đằng trước nữa, vào đi.”
Đằng sau chẳng những rộng rãi hơn đằng trước nhiều mà còn thông gió tốt hơn, vừa đi vào liền cảm thấy hết sức mát mẻ.
Không gian bên trong được ngăn cách rất ngay ngắn, trật tự. Chỉ vừa nhìn là anh đã thấy có phòng ăn, phòng ngủ và... phòng vật liệu à?
Đại Hắc tự nhiên cũng theo sau anh đi vào. Cu cậu vẫy đuôi tò mò, nhìn chằm chằm không gian hơi tối tăm này. Nó thích nhiệt độ nơi này lắm, rất mát mẻ, rất thoải mái dễ chịu.
Thấy Thư Triển nhìn chăm chú vào xưởng dã luyện của mình, đại vu cười giải thích: “Đó là xưởng làm việc của ta, đồ đạc bên trong hơi bừa bộn, nếu ta không dặn dò gì thì cậu tốt nhất đừng đi vào để tránh bị thương. Cậu hiểu lời ta nói chứ?”
Thư Triển tỏ vẻ cái hiểu cái không.
Đại Vu không lặp lại mà chỉ vào một góc phòng ăn, nói: “Cậu tạm thời ở chỗ đó đi, tự mình thu xếp, có gì không hiểu thì cứ hỏi ta.”
Đại Vu bước vào phòng ngủ của mình, chỉ chốc lát sau lại bê một tấm trải giường ra đưa cho Thư Triển.
Xá Ngu vốn không muốn đưa ga trải giường của mình cho một Thiên Tàn sử dụng. Suy cho cùng, ông không mang theo nhiều, thế nhưng sau khi do dự một lúc trong phòng, cuối cùng ông vẫn lấy một tấm ra.
Bát điện hạ đã nói Thiên Tàn này là ân nhân cứu mạng của hắn, còn cố ý để cậu ta vào ở chỗ ông. Nếu ông thật sự không cho cậu ta cái gì, cứ thế để cậu ta trực tiếp ngủ trên nền đất như đám người lười biếng ngoài kia... chỉ e bát điện hạ nhìn thấy cảnh đó, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, không giống như những Thiên Tàn bình thường khác, ông khá là có thiện cảm với cậu trai này, không đành lòng bắt cậu ta ngủ dưới đất.
Thư Triển không biết trong lòng Xá Ngu còn có nhiều gút mắc như vậy, cũng không biết chỗ quý giá của tấm trải giường này.
“Cảm ơn.” Nét mặt Thư Triển bình thường nhận lấy tấm trải giường rồi đi đến một góc phòng ăn.
Vị trí góc đó cũng không tệ lắm, còn có một cái cửa sổ trong lớn ngoài nhỏ thông ra bên ngoài.