Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 33: Thương Binh

Thư Triển lập tức trải tấm ga dưới cửa sổ, thế thì vừa ngồi dậy là có thể nhìn ra ngoài cửa sổ ngay.

Chất liệu của tấm ga trải giường giống như một loại da cứng nào đó, có lớp lót bên trong, dày khoảng 5 centimet, độ mềm vừa vặn để người nằm ngủ phía trên.

Xá Ngu đại vu còn đưa thêm cho anh một chiếc chăn bện từ chất liệu gì đó không rõ, sờ vào rất mềm mại.

Xá Ngu thấy Thư Triển từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng ông không biết trước đó lúc anh nhìn vào đống giá kim loại đã ngơ ngác tới cỡ nào, còn tưởng anh thường xuyên trông thấy những thứ này riết quen, thế là càng chắc mẩm suy đoán của mình.

Xá Ngu đại vu thấy Thư Triển đã trải ga xong bèn vẫy tay gọi anh đến, hỏi: “Cậu biết cái gì?”

Thư Triển chỉ chỉ vào chậu cây đặt trên bàn ăn kim loại, trả lời: “Điều chế thuốc.”

“Cậu nói gì cơ? Cậu biết nói tiếng phổ thông không?”

“Chút chút.”

“Ừm, ta nghĩ đầu tiên cậu phải học nói tiếng phổ thông cái đã.” Xá Ngu không có thời gian cũng không rảnh rỗi đi dạy một Thiên Tàn trưởng thành học tiếng phổ thông.

Ông thản nhiên nói: “Trước đó, cậu hãy chăm sóc những thương binh kia. Đi theo ta.”

Thư Triển đi theo ông lão, trở lại mặt trước căn nhà đá.

Nhiệt độ trong nhà đá thấp hơn bên ngoài rất nhiều nhưng vẫn nóng hơn sơn động chút đỉnh.

Đại Hắc lắm lông bất mãn sủa “gâu gâu”.

Thư Triển xoa đầu chó an ủi con trai cưng.

Đại Hắc đói bụng nên sủa mấy tiếng với baba nhà mình.

Thư Triển nhớ đến dáng vẻ gã đại hán đầu trọc xin đồ ăn ở chỗ Hoa Thiết Nhi lúc nãy, đoán có lẽ bọn họ cũng không có dư đồ ăn để cung cấp cho Đại Hắc bèn thương lượng với cu cậu: “Tự con ra ngoài tìm đồ ăn được không?”

“Gâu!”

“Nhớ đường về chứ?”

“Gấu!”

“Vậy đi đi.” Thư Triển khoát tay.

Đại Hắc vèo một phát phóng ra khỏi nhà đá. Cuối cùng thì nó có thể tìm đến nơi hoang dã rồi!

Xá Ngu đại vu nhìn Đại Hắc chạy mất, lên tiếng nhắc nhở: “Dã thú lông dài đều khá là quý giá, bình thường chúng chỉ xuất hiện ở phía bắc, cậu cẩn thận nó đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt mất đấy.”

Thư Triển bắt được vài từ khóa mấu chốt, cảm thấy hơi lo lắng cho Đại Hắc. Nhưng ngay cả anh đến nơi này cũng phải làm việc mới có thể tự nuôi sống bản thân, Đại Hắc ăn uống như thùng cơm kiểu đấy, nếu chỉ dựa vào mỗi mình anh thì chắc chắn không nuôi nổi. Nếu Đại Hắc còn muốn được tự do, vậy chỉ có thể để cu cậu tự đi săn mồi.

Xá Ngu không nói gì thêm, chỉ về phía ba thương binh trong phòng bệnh tạm thời rồi nói với Thư Triển: “Từ giờ cậu sẽ ở đây chăm sóc họ, nhớ chú ý mớm nước cho họ, xử lý phân và nướ© ŧıểυ của họ, lau thân thể vệ sinh và thay băng cho họ nữa.

Đúng lúc đến thời điểm thay băng rồi, ta dạy cậu cách thay băng trước nhé.”

Thư Triển dời mắt lên vài cọng thực vật ông lão vừa lấy ra.

Anh lại nhìn thấy sương mù có màu lơ lửng phía trên thực vật nữa rồi.



“Đại Vu, ngài gϊếŧ tôi luôn đi, đau quá, vết thương của tôi chắc chắn không trị hết nổi đâu. Không bằng ngài cứ để tôi chết thoải mái một chút đi cho rồi.” Một thương binh đau đớn rêи ɾỉ thu hút sự chú ý của Thư Triển.

“Đại Vu, cho tôi một bình thuốc tinh lực, sau đó gϊếŧ tôi đi, xin ngài đấy!” Thương binh kia không thể cử động, chỉ có thể mở miệng khổ sở cầu xin.

Thư Triển thấy trán gã lã chã mồ hôi, e rằng không phải toát ra do nóng mà là vì rất nhiều vết thương trên người gã. Có vết thương trông như bị móng vuốt dã thú cào xước, chỗ thì giống như bị lửa thiêu đốt, còn có chỗ hệt như dấu vết bị dã thú cắn.

Thư Triển cảm thấy may mắn vì những vết thương tương đối nặng trên người gã đều đã được đắp kín bằng thảo dược nghiền nát, không để lộ máu thịt be bét, không thì anh thật sự không dám chắc bản thân có thể đứng vững hay không.

Có điều... tại sao phía trên mấy miếng thảo dược đắp lên người gã cũng có màu sắc bay ra thế kia? Hơn nữa màu sắc còn tạo ra hiện tượng nhòe nghiêm trọng.

Thư Triển vô thức dụi mắt. Anh bắt đầu thật lòng lo lắng hai mắt mình đã xảy ra vấn đề.

Từ khi đi vào tinh cầu xa lạ này, anh đã dùng đầu lưỡi nếm thử chất đất và chất nước ở đây, phát hiện ra một điều: cả đất và nước ở nơi này đều có hàm lượng khoáng chất cực cao.

Chẳng hạn như bùn nhão màu đỏ sậm trước đó, nếu không trực tiếp ăn vào bụng thì không có vấn đề gì, ngay cả khi chỉ uống một ít cũng chẳng sao. Nhưng nếu nuốt vào quá nhiều sẽ gây nguy hiểm.

Đương nhiên phần nguy hiểm này chỉ nhằm vào người Trái Đất như anh. Xét đến sức mạnh thể chất, độ cứng của da và những lớp vảy mọc trên các bộ phận quan trọng của người dân nơi đây, nói không chừng trong cuộc sống, bọn họ ngược lại còn phải hấp thu lượng lớn các loại khoáng chất.

Ngoài ra còn ví dụ như nước suối anh vừa uống lúc nãy. Anh cảm thấy nước suối có chất lượng tuyệt hảo nhưng mấy gã đại hán đầu trọc kia lại nói chất lượng nước suối rất tệ. Có lẽ sự khác biệt trong đó nằm ở hàm lượng khoáng chất trong nước suối.