Thư Triển đứng trong nhà đá của Xá Ngu đại vu, đứng hình mất 5 giây.
Anh cứ nghĩ bản thân đã đi đến một tinh cầu siêu cấp nguyên thuỷ, nơi mọi nền văn minh đều chỉ mới bắt đầu.
Tuy anh đã nhìn thấy một thứ trông rất giống sợi xích sắt... nhưng những gì trước mắt đã mạnh mẽ phá vỡ nhận thức anh vừa thiết lập xong.
Đại Hắc theo sau sủa “gâu” một tiếng.
Vừa rồi hai người ngoài hành tinh kia còn không muốn cho nó tiến vào, nghĩ nó chịu nghe theo chắc? Baba đi đến đâu, nó theo đến đấy nha!
Nhìn từ bên ngoài, nhà đá có diện tích tối đa là 30 mét vuông.
Thoạt nhìn, nhà đá được chia ra làm hai gian bằng một khung kim loại.
Bên trái có vẻ là phòng bệnh, có ba bệnh nhân đang nằm.
Bên phải có một số kệ cũng được làm từ kim loại. Trên kệ đặt rất nhiều chậu hoa, trong chậu trồng vài loại thực vật sống.
Mấy cái cây kia trông khá là kỳ quái, hình như anh nhìn thấy một làn sương có màu sắc gì đó lơ lửng xung quanh chúng. Nhưng lúc anh chớp mắt và nhìn kỹ lại thì phát hiện làn sương mù lúc nãy đã biến mất.
Thư Triển nhìn chằm chằm vào mấy cái cây một lúc vẫn không nhìn thấy sương mù như vừa rồi. Anh tự hỏi không biết đôi mắt của mình có xảy ra vấn đề gì không, sau đó nhìn về phía góc tường mà đại vu chỉ lúc mới bước vào, nơi đó có một phòng tắm được ngăn ra.
Tổng thể phòng tắm giống như một chiếc thùng kim loại lớn, có thể mở được cửa. Phía trên thùng có lắp đặt trang bị tắm gội, tuy rất đơn giản, chỉ là một chiếc thùng kim loại cỡ lớn nhưng bên dưới có lỗ hở và một vòi nước nhô ra ngoài.
Đây vậy mà là vòi nước kìa!
Vòi nước là đồ vật cực kỳ phổ biến ở Trái Đất, hầu như không nơi nào là không có. Nhưng trên thực tế, nó chứa đựng rất nhiều hàm lượng kỹ thuật.
Dù vòi nước anh đang thấy lúc này có kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại đầy đủ các bộ phận cần thiết, chẳng hạn như van điều khiển.
Ngoài ra còn có những cái giá trước mắt anh, vừa sờ vào thì chắc chắn là vật liệu kim loại, chẳng qua anh không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết của mối hàn nào. Cứ như thể những cái giá kim loại này đều được làm từ nguyên khối trong nhà xưởng.
“Thần kỳ lắm đúng không?” Hoa Thiết Nhi nghĩ rất có thể Thư Triển sẽ không sử dụng được đồ đạc trong nhà đại vu nên sau khi ghé thăm những binh lính bị thương xong liền đi theo đến bên này.
Hắn nhìn thoáng qua đã thấy Thư Triển quả nhiên vừa trông thấy cơ sở vật chất trong nhà đã sửng sốt đến ngơ ngác, thế là lập tức đắc ý nói: “Đây chính là chỗ lợi hại của dã luyện sư đấy. E rằng trước đây anh chưa từng thấy thành phẩm kim loại bao giờ đâu, phải không?”
Thư Triển lặp lại: “Dã luyện sư?”
“Ừ, dã luyện sư. Đại vu là dã luyện sư trung cấp, dã luyện (tinh luyện kim loại), tinh chế, dung hợp đều biết làm.
Đáng lẽ bên cạnh một đại vu sơ cấp nên có ít nhất một đại vu thực tập và hai học đồ (người học việc) đi cùng, nhưng... vì một vài nguyên nhân mà tạm thời bây giờ chỉ có Xá Ngu đại vu và tôi đi sang đây.
Có điều lãnh địa của chúng ta vừa bắt đầu bước vào giai đoạn xây dựng, chỉ cần một dã luyện sư như Xá Ngu đại vu cũng đủ rồi.” Hoa Thiết Nhi chẳng mấy để tâm nói.
Hắn lại vỗ vào xích sắt quấn bên hông: “Ngay cả cái này còn không được tính là sản phẩm dã luyện sơ cấp, cùng lắm chỉ là đồ chơi thử tay nghề cho học đồ thôi đấy. Ưu điểm duy nhất là đủ cứng chắc.
Được rồi, để tôi dạy anh cách dùng phòng tắm. Dễ lắm, chỉ cần vặn van vòi nước là xong. Bây giờ thời tiết oi bức, nước trong bể chứa trên nóc nhà bị mặt trời đun tới nóng rát. Nhưng sau khi được đại vu xử lý thì không còn bỏng nổi nũa đâu, tắm rửa rất thoải mái.”
Hoa Thiết Nhi mở cửa thùng tắm rồi lấy một cây bàn chải ra, đưa cho Thư Triển: “Cái này dùng để cọ thùng tắm, anh có thể dùng nó để cọ rửa sơ lớp bùn trên người. Nhưng mà da dẻ anh mỏng yếu quá, cẩn thận đừng để cọ rách da luôn đấy nhé!”
Thư Triển nhìn thiếu niên lực sĩ, nghĩ thầm đây đúng là vị hoàng tử không có tí kiêu căng phách lối nào nhất mà anh từng gặp. Hơn nữa nhìn tư thế của đối phương kia kìa... rặt một vẻ nếu anh không biết tắm thì hắn sẽ tắm giúp anh luôn.
Dường như Đại Hắc rất tò mò với mấy cái cây kia. Cu cậu bay nhảy muốn chơi với chúng nhưng lại bị Thư Triển tóm đuôi.
“Đừng lộn xộn. Con canh ở đây, không được đυ.ng chạm những thứ kia.” Thư Triển ra lệnh cho con trai cưng.
Đại Hắc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, cái đuôi sau mông còn dựng lên, lắc qua lắc lại.
Hoa Thiết Nhi thấy Đại Hắc lanh lợi khôn khéo như vậy, không nhịn được muốn vuốt ve cu cậu.
“Gấu!” Đại Hắc lập tức nhe răng.
Hoa Thiết Nhi ghét bỏ nói: “Mày phân biệt đối xử!”
Thư Triển cười, nhận lấy bàn chải, nói cảm ơn, tiện tay khoác hai bộ quần áo lên đầu Đại Hắc rồi bước vào thùng tắm.
Đại Hắc: “Gâu?”
Hoa Thiết Nhi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Đại Hắc, vui sướиɠ cười ha hả.