“Chỗ đó là nguồn nước sinh hoạt, chất lượng trung bình nhưng lại là nguồn nước tốt nhất có thể tìm thấy quanh đây. Tất nhiên sau này tôi sẽ tìm được chỗ khác tốt hơn!
Về sau lấy con suối này làm trung tâm, lãnh địa của chúng ta sẽ được dựng lên xung quanh nó. Chúng ta sẽ cải tạo nó thành đài phun nước, bốn phía là quảng trường.
Phía nam quảng trường là nơi ở và địa điểm làm việc của lãnh chúa. Phía đông là tháp đại vu và khu học tập. Phía bắc là khu thương mại và khu sản xuất. Phía tây là khu dân cư.
Đây chỉ là bố cục tạm thời. Tương lai lãnh địa phát triển hơn thì tôi sẽ cân nhắc phương thức sử dụng vòng tròn đồng tâm và hỗn hợp các khu chức năng để tiến hành mở rộng thêm.”
Khi nói về lãnh địa của mình, hai mắt Hoa Thiết Nhi tỏa sáng lấp lánh. Hắn không quan tâm Thư Triển có nghe hiểu hay không mà mải mê chỉ vào những đường cong được vẽ ra trên khoảng đất trống, tiếp tục nói hăng say:
“Đây là tuyến đường dành riêng để đặt ống nước sạch, bên này là đường ống thoát nước. Các con đường phải rộng cỡ này, có tám đại lộ trung tâm, nối liền mọi nơi trong lãnh địa. Còn chỗ này nữa, tôi định...”
“Nhà công.” Thư Triển ngắt lời hắn.
“Hả?”
Thư Triển nói thật chậm: “Trước khi xây dựng, mọi người, ở đâu?”
Dù hắn có nói hay tới đâu thì trước mắt anh hiện giờ vẫn toàn là mấy đống đá lung tung lộn xộn, ngay cả nhà công còn không thấy bóng dáng, việc xây dựng lãnh địa chưa đâu vào đâu chứ đừng nói chi đến cái khác.
Hoa Thiết Nhi buồn bực nói: “Đáng lẽ phải xây xong trước khi tôi về, cái đám lười biếng khốn kiếp kia!”
Thư Triển: “Cho nên?”
Hoa Thiết Nhi vỗ ngực: “Đừng lo, trước khi đêm xuống, tôi đảm bảo anh sẽ có chỗ ngủ.”
“Ha ha.” Đại vu phát ra tiếng cười khẽ.
Năm phút sau, cuối cùng thì Thư Triển đã nhìn thấy một căn nhà bình thường.
Căn nhà kia được dựng lên rất khéo léo bằng nhiều khối đá to tổ chảng, phần đế xây trên một tảng đá lớn. Tuy hình dáng tổng thể của căn nhà không theo quy tắc nào nhưng lại có phong cách hoang dã khác biệt. Mấy kẽ hở được chặn kín bằng đá vụn và bùn nhão, còn đặc biệt chừa ra một cửa chính và một cửa sổ.
Cửa sổ không lớn nhưng có thể đón ánh sáng, bọc một lớp da bên trong.
Cửa nhà được đặt rất cao, phải bước lên những bậc thang làm bằng đá mới lên đến nơi được.
“Đây là chỗ ở tạm thời chúng tôi xây dựng cho đại vu. Anh leo mấy bậc thềm đá đi nhá, tôi lên lấy quần áo trước đây.” Hoa Thiết Nhi nói rồi nhảy vụt lên tảng đá lớn, vén rèm cửa đi vào nhà đá.
Xá Ngu đại vu lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ.”
Thư Triển không biết đối phương có ý gì nên chỉ giữ im lặng, cùng Đại Hắc đạp lên bậc thềm để vào được căn nhà bằng đá trước mặt.
Trên cửa nhà đá có treo một tấm rèm cuốn bằng vảy, nhìn từ ngoài vào trong nhà chỉ thấy một vùng tăm tối.
Lần này Xá Ngu đại vu không bật nhảy nữa, cũng giẫm lên bậc thang chậm rãi bước đi.
Hoa Thiết Nhi vén rèm cửa lên, cầm hai bộ quần áo ra đưa cho Thư Triển: “Anh xem thử mặc vừa không nhé!”
Thư Triển giũ quần áo ra nhìn, một bộ trông như bao tải, dài đến đùi, còn lại là... quần boxer, dài gần đến đầu gối anh.
Quần áo có kiểu dáng bình thường nhưng được cái chất liệu khi sờ vào mang lại cảm giác như da trơn mịn, mềm mại. Các đường may... ể chờ chút, không có đường may à? Chuyện này sao có thể?
Hoa Thiết Nhi thẳng tính nói: “Đây là đồ lót của tôi. Áo ngoài của tôi không vừa người anh. Anh mặc cái này trước đi, mai mốt có bộ nào hợp với anh thì tôi đổi cho.”
Thư Triển tạm thời nghe không hiểu điểm khác biệt giữa áo ngoài và đồ lót. Nhưng mà dù nghe hiểu thì lúc này anh cũng không được lựa chọn.
“Tắm... tắm rửa thế nào?” Thư Triển khó xử. Chủ yếu là anh không muốn tự cởi sạch mình trước mặt đám đại hán đầu trọc kia rồi tắm rửa cho bọn họ nhìn.
“Rửa cái gì cơ?” Hoa Thiết Nhi nhất thời không hiểu kịp.
Xá Ngu đại vu hiểu rõ trả lời: “Có phải cậu muốn tìm chỗ rửa sạch đống bùn nhão dính trên người không?”
Hoa Thiết Nhi gật đầu thay: “À đúng đúng đúng. Suýt thì tôi quên mất, đám khốn kiếp kia lâu lắm rồi không gặp phụ nữ, Thư Thư lại trắng trẻo như vậy, để chúng nhìn thấy thì thiệt thòi quá! Đại vu, ngài có cách gì hay ho không? Nếu không thì tôi cho dựng tạm phòng tắm nhé?”
Thư Triển đã nghe rất nhiều người ở đây nói anh trắng trẻo, thật ra da dẻ của anh không trắng gì mấy mà là nước da đặc trưng của người da vàng, có chút ít màu lúa mạch.
Xá Ngu đại vu khoát tay: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta có mang thùng tắm tới. Bảo người chuẩn bị nước sạch, chờ Thư Thư tắm rửa sạch sẽ...”
“Thư Triển.” Thư Triển đành phải lần nữa nói rõ: “Tôi tên Thư Triển, không phải Thư Thư.”
Chiếm hời của mấy người trẻ tuổi thì cũng thôi nhưng để ông lão sáu, bảy mươi tuổi gọi anh là thúc thúc, anh sợ mình giảm thọ mất.
(Thư Thư 舒舒 - Shū shū và thúc thúc 叔叔 - shūshu gần như đồng âm. Nên mấy lần trước mọi người gọi Thư Thư, anh mới chào lại là: “Mấy thằng cháu to xác”)
Xá Ngu đại vu biết lắng nghe và thấu hiểu: “Chờ Thư Triển tắm rửa sạch sẽ rồi, nước trong thùng tắm vừa khéo để ta tưới dược thảo, bùn trên người cậu ta có thể sử dụng.
Bảo đám lười biếng kia lấy nhiều thùng nước một chút. Trông Thư Triển thế này, e rằng một thùng nước không rửa sạch nổi đâu.
Mặt khác, mấy ngày nay cứ để Thư Triển ở chỗ ta trước đi, có lẽ bên trong đủ chỗ đặt thêm một cái giường nữa. Đúng lúc cậu ta không có việc gì làm, có thể giúp ta chăm sóc những người bị thương.”
“Vậy thì cứ thế mà làm đi, cảm ơn đại vu.” Hoa Thiết Nhi quyết định thay Thư Triển.