Theo ông được biết, đám nhãi ranh phiền phức này đều là do một số người đặc biệt chọn ra cho bát điện hạ, mục đích là để bát điện hạ sớm ngày chịu thua, ngoan ngoãn quay về vương thành làm bát hoàng tử của hắn chứ đừng tiếp tục mơ mộng chuyện lãnh địa nữa.
Ông là người của tháp đại vu. Tháp đại vu chỉ bồi dưỡng đại vu, không hề tham dự vào cuộc tranh đấu quyền lực của vương quốc.
Quốc vương bệ hạ yêu cầu tháp đại vu phái một người đến trợ giúp con trai ngài ấy xây dựng lãnh địa, tháp đại vu liền cử ông đi theo ước định.
Nhưng nếu bát hoàng tử quay về vương thành, chịu yên yên ổn ổn làm hoàng tử điện hạ của hắn, vậy thì ông không có bất kỳ tổn thất nào, chỉ cần về lại tháp đại vu là xong.
Đối với bản thân ông mà nói, thật ra ông càng muốn ở lại tháp đại vu tài nguyên phong phú hơn là nơi lãnh địa siêu nghèo khó, muốn gì không có nấy, ngay cả nhà cửa phòng ốc để trú ngụ cũng không luôn này.
Nhưng bát điện hạ rất chi là bướng bỉnh, để rời khỏi vương thành và có được một vùng lãnh địa mà chấp nhận từ bỏ toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa hoàng tử của mình. Bản thân biết rõ đám thuộc hạ có vấn đề nhưng vẫn tình nguyện nhận lấy, hơn nữa còn chủ động chạy đến lấy lòng ông, tặng cho ông một lễ vật ông không cách nào từ chối.
Đương nhiên một món quà không đến mức đổi lại được sự trung thành một lòng một dạ của ông. Nhưng cân nhắc giá trị của món đồ kia với bản thân, ông chấp nhận trong tình huống không vi phạm nguyên tắc của mình, cố hết sức trợ giúp vị bát điện hạ này xây dựng lãnh địa của hắn.
Với lại nhiệm vụ của ông không thuộc loại vô thời hạn, tháp đại vu đưa ra thời gian hỗ trợ là 5 năm. Nếu 5 năm sau ông đồng ý thì có thể tiếp tục ở lại làm tiếp nhiệm vụ, còn không muốn thì có thể đổi một đại vu sơ cấp khác đến.
…
Xá Ngu đại vu bắt đầu bàn bạc việc xây dựng lãnh địa với Hoa Thiết Nhi.
Thư Triển thấy không có chuyện của mình bèn cùng Đại Hắc đi về phía ao nước nhỏ kia.
Đám đại hán đầu trọc bị chia làm mấy nhóm nhỏ, lẩm bẩm càm ràm bắt tay vào làm việc. Lúc nhìn thấy Thư Triển và Đại Hắc đi đến thì tạm thời không có tinh lực để kɧıêυ ҡɧí©ɧ họ.
“Gâu!” Đại Hắc nhìn chằm chằm vào nguồn suối nhỏ chảy róc rách, hết sức tò mò, còn muốn dùng móng vuốt bắt lấy bọt nước đang nổi lên.
Thư Triển ngồi xuống, lấy tay múc một ít nước suối, liếʍ thử.
Nước rất thanh mát và có vị ngọt, giàu khoáng chất, chẳng những không gây hại mà còn có lợi với cơ thể người, đúng là nguồn nước suối vô cùng thích hợp để uống.
Thư Triển đã khát khô cổ từ lâu lập tức uống lấy uống để từng ngụm lớn.
Nước suối này chẳng khác gì nước khoáng chất lượng cao của Trái Đất.
Đại Hắc thấy Thư Triển uống đến sảng khoái cũng vùi đầu uống ừng ực theo.
Có giọng nói quái gở châm chọc truyền đến từ cách đó không xa: “Nhìn Thiên Tàn kia kìa, cứ như chưa bao giờ được uống nước vậy. Chất nước kém cỡ đó cũng chỉ có Thiên Tàn mới xem như bảo bối thôi.”
“Thiên Tàn mà, xưa nay từng thấy được thứ tốt gì đâu?”
“Cũng không biết sao bát điện hạ lại mang một tên Thiên Tàn về làm gì nữa.”
“Không phải nói có ân cứu mạng à?”
“Xời! Một tên Thiên Tàn mà cứu mạng bát hoàng tử á? Anh tin hả?”
“Biết đâu vì bát điện hạ thấy Thiên Tàn kia có dáng dấp ngon lành thì sao? Hế, nói gì thì nói... tuy thoạt nhìn Thiên Tàn kia tuổi tác hơi lớn nhưng da dẻ trắng trẻo mịn màng lắm chứ đùa. Đáng tiếc không phải nữ.”
Thư Triển giả vờ không nghe thấy, anh không rõ tại sao Hoa Thiết Nhi lại giữ đám người như vậy giúp hắn xây dựng lãnh địa. Thế nhưng anh nghĩ thiếu niên lực sĩ kia không giống người dễ bị kẻ khác lừa gạt, cho nên việc hắn tiếp nhận đám người này chắc chắn là có lý do riêng.
Chẳng qua, rốt cuộc lý do là gì thì đó cũng là chuyện của Hoa Thiết Nhi, chả liên quan gì đến anh, anh chỉ là khách qua đường mà thôi.
Bùn nhão dính trên người cực kỳ khó chịu, Thư Triển rất muốn rửa sạch nhưng thứ nhất là anh không có quần áo mặc, thứ hai là ao nước này cùng lắm chỉ có thể dùng để uống.
Vừa nhìn dấu vết liền biết đến cả đám người lười biếng kia cũng không dám rửa mặt trực tiếp trong ao nước suối này, người nào người nấy toàn múc nước ra rồi sử dụng bên cạnh, vậy nên có mấy dụng cụ múc nước làm bằng đá được đặt kế cái ao.
Thư Triển ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tốt hơn là đi tìm Hoa Thiết Nhi, anh không thể cứ ở truồng như này mãi được.
Anh đi đến nửa đường thì đúng lúc gặp được Hoa Thiết Nhi đang đi cùng đại vu.
“Quần áo?” Hoa Thiết Nhi như chợt nghĩ đến: “À, anh cần một bộ quần áo đúng rồi nhỉ! Anh chờ chút, tôi nhớ tôi có mang theo vài bộ, để cả ở chỗ đại vu á. Tôi đi tìm cái đã.”
Vừa hay đại vu cũng muốn trở về, chỗ của ông còn hai binh lính bị thương lúc đi săn, Hoa Thiết Nhi đi cùng đại vu chính là để ghé qua thăm bọn họ.
Đi dọc theo con đường này, Hoa Thiết Nhi không nhịn được “sẵn tiện” trình bày một số ý tưởng về lãnh địa của hắn cho Thư Triển và Đại Hắc nghe.